tag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post3453002714458120299..comments2023-04-17T04:54:03.036-07:00Comments on lý con cóc: Mắt Saigon: Tâm lượng (1)Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.comBlogger3125tag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post-54765300339307561782016-12-12T07:35:39.147-08:002016-12-12T07:35:39.147-08:003) Hỏi: Tu như thế nào?
Trong tất cả giáo điển chỉ...3) Hỏi: Tu như thế nào?<br />Trong tất cả giáo điển chỉ nói về dứt vọng tưởng, lìa bốn lời. Tâm an thì thế giới hư tịch.<br />Có vô vàn các phép tu, tu cách nào miễn ra khỏi vòng trói buộc của tình thức, của vọng niệm, của có không là được.<br />a) Sống với tánh giác:<br />Kinh Ấn độ dịch là Phật, Tầu dịch là giác. Bởi xét cùng tột nơi thân, thế giới trọn chẳng thấy bóng dáng của phật tánh. Mọi giáo điển đều nói về vọng tưởng của thức và nó thể hiện ở giác. Tri giác, xúc giác, nhãn giác….<br />Mắt nhìn, giác thấy, Dù nơi cảnh sắc (xanh đỏ trắng vàng…) hay tướng (cong thẳng méo tròn..) và nơi tình (thích, ghét, đẹp xấu…) thì cái giác (thấy biết chẳng hề xanh vàng… tròn méo, đẹp xấu, thích ghét). Tập nhìn như người vô tâm.<br />Như đi thì giác biết ngay gót chân. Cái giác đó chẳng sắc màu, chẳng mặn nhạt… không vui buồn. Chỉ như thế. Tỉnh giác mà sống. Nhưng chính khi ấy muôn ngàn khởi tưởng không dứt tạm thời nghỉ ngơi, tạm thời thôi dứt.<br />b) Niệm: Niệm mà khởi tưởng (quán) như Nam mô a di đà phật là phật, là tên phật đó là sai<br />Niệm vốn là dòng cần thông suốt, không được trệ nại. Trệ nại chính do các vọng tưởng tác động nên gọi là vọng niệm. Niệm niệm tương tục, niệm niệm sinh diệt là vọng niệm.<br />* Niệm một câu chú tùy hỉ (đại bi chú rất dài, khó thuộc dễ bị đứt quãng nếu niệm được thuần thục thì quá tốt).<br />Khi niệm thuần thục sẽ quen dần ít bị cắt ngang, đến lúc niệm như dòng chảy thông suốt. Chính khi ấy có không chẳng hiện, thiện ác không còn, chẳng bị tướng che đậy, chẳng mống khởi, chẳng trệ nại thì thông suốt. Dần vào chánh định. Quan trọng nhất là phải tỉnh giác, chớ như người u mê chỉ biết niệm là niệm, tỉnh giác chẳng đồng u mê.<br />* Niệm “nam mô A Di Đà Phật” người đời thường khởi tưởng là đức Phật có danh hiệu là A Di Đà. Để niệm lục tự di đà cần phải thông lý:<br />- Từ bi và trí huệ<br />- Tín, Nguyện, Hạnh<br />- 48 lời nguyện của Phật A-di-đà<br />Nên sẽ bài viết về lục tự Di Đà<br />c) Xem rồi lại xem:<br />Không chỉ ngoài hai bộ kinh Luận Thành Duy Thức và Kinh Lăng Già Tâm Ấn (dù thiền tông chủ trương không nhận 2 bộ tạnh kinh này, không phải chống lại trường phái Lăng Già mà chỉ ngăn người đời cố đào sâu lập nghĩa của nó) mà tất cả giáo điển đều nói về vọng tưởng của thức.<br />Nhưng bất kỳ từ động khởi tưởng lập tĩnh, từ nhơ dựng tịnh, đem thiện trừ ác, đem không đoạn có … thảy đều là chồng chất thêm dây trói. Kẻ cố giữ tâm u nhàn khi quán tâm quán tịnh chỉ có chuốc lấy chiêu báo ngu si. Người tu hành lìa hoàn toàn đoạn, diệt, trừ. Miễn cưỡng gọi là xa lìa theo câu “xa lìa cái xa lìa”.<br />Xem rồi lại xem là như người vô sự ngồi xem các dòng tư tưởng (vọng niệm, vọng tưởng…) sinh sinh diệt diệt. Chỉ dùng tỉnh lực để xem và chỉ ngồi xem. Xem nó liền dứt, rồi vọng niệm từ đâu chợt hiện chiếm lấy toàn bộ tâm trí, rồi tỉnh tỉnh lại lại xem rồi lại xem. Những ai bị các tư tưởng bất chợt chiếm lấy toàn bộ tâm trí đó là tu hành đúng. Chớ có ngừng nó, chớ có diệt nó, chớ có ngu dại đem bất lý nào một kiến giải nào để đánh giá nó là giả, là hư vọng … Chỉ có xem rồi lại xem.<br />CHIÊU BÁO:<br />Người tu hành dùng mọi lời khôn khéo, quỷ quyệt nói về quả báo. Tất cả là do bọn sống ký sinh khéo lý luận để mê hoặc người.<br />Xin dùng một thí dụ, người người tự liễu.<br />Mưa xuống cây lớn hưởng thụ nhiều, cây nhỏ hưởng thụ ít. Mưa lớn thì biển chứa, sông suối ít hơn. Tùy người lấy lu đựng thì nhiều hơn hủ, hủ nhiều hơn tô. Cũng lại như vậy.<br />- Chư thánh hiền và ân điển của trời phật vốn ban phát vô hạn (ba cổ xe), ai lòng càng trong thì nhìn càng tỏ. tâm tự an thì trí huệ lớn.<br />- Nghiệp báo nơi thân dù trăm không bằng nghiệp thức một. Người tu cần xoay về vọng tưởng. Vọng tưởng như dây nút cột miệng bao, vọng tưởng càng sâu (nghiệp thức: thức thứ bảy và tám) nút thắt càng chặt. Nghiệp thân dù nặng mà nghiệp thức được mở thì tự nơi mình chuyển họa thành phúc.<br />Mê ngộ đồng nơi vọng tưởng. vọng tưởng tự nơi người tự kỷ mà thôi!<br />Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post-22336284760759829602016-12-12T07:35:06.885-08:002016-12-12T07:35:06.885-08:002) Hỏi: Đã là tâm lượng, lại không cho trừ làm sao...2) Hỏi: Đã là tâm lượng, lại không cho trừ làm sao tu?<br />“Đạo chẳng dụng tâm, cốt đừng ô nhiễm”. Đây là lời dành cho kẻ ngu mà nói, như hư không kia ai làm sao tô vẽ, đục đẻo được nó mà làm nó nhiễm ô. Tự tánh thiên chơn, bồ đề tâm làm sao cấu nhiễm!<br />Đã biết cảnh là do tâm sanh (tâm lượng) vốn không thật, trong ảnh (thế giới mô phỏng hư dối) lại sanh tình kiến, năng sở kiến, kiến lập ngã – phi ngã không ra ngoài bôn câu (có; không; cũng có cũng không; chẳng có chẳng không). Biết nó là vọng thì tự thôi dứt đâu cần phá trừ.<br />Thế tôn ví vọng tưởng như hoa đóm khi mắt bệnh. Mắt lành thì hoa đốm tự dứt, hoa đốm không thật có lấy cái gì trừ. Trừ, đoạn, diệt đều là bệnh lớn.<br />Người tu hành phải tự liễu. Có thể đem ví dụ so sánh được mà thôi.<br />Nếu lại hỏi không có vật thì ảnh ở đâu mà ra? Nghĩa có lại sai:<br />- Phật không dạy người biết có vật, vật thế nào (thế giới vũ trụ) mà dạy người kiến Phật tánh.<br />- Ngay như tiên đề Euclid là không thể chứng minh. Chỉ chấp nhận nó hiển nhiên qua hai điểm phân biệt chỉ kẻ dược một đường thẳng và chỉ một mà thôi. Dùng tiên đề để khám phá các định lý hình học, dùng các định lý để áp dụng vào các phát minh hay làm việc cụ thể. Và nguyên tác bất di bất dịch của khoa học cho đến hôm nay “khoa học không trả lời tại sao mà chỉ trả lời như thế nào”. Không có tại sao vật có khối lượng hút nhau (lực vạn vật hấp dẫn) mà chỉ có chúng hút nhau như thế nào, tính toán dựa theo công thức nào.<br />Ngay câu hỏi “nếu không có vật” thì câu hỏi từ đâu mà đến? Nếu không phải từ tình thức mà ra? Dựa trên cảnh hư dối, lấy tình thức bị trói bởi cảnh mà hỏi làm sao không phải điện đảo!<br />Vậy quay lại chiếu phá ngay trên tình thức mới là vấn đề<br />Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post-81768237561197613962016-12-12T07:34:42.649-08:002016-12-12T07:34:42.649-08:001) Thế nào là nghĩa có không?
Như người đứng trước...1) Thế nào là nghĩa có không?<br />Như người đứng trước gương chỉ thấy hình bóng (ảnh) mà quên mất gương. Nhưng hình ảnh vốn không hề có trong gương:<br />*) Mổ xẻ tận cùng gương thì chỉ có thủy tinh, trọn không có gì khác.<br />*) Người đứng xéo một góc nhìn vào gương hoàn toàn không thấy ảnh vật đặt thẳng góc với gương mà thấy ảnh khác (định luật gương phẳng, “góc tới bằng góc phản xạ”)<br />* ) Cái mà là ảnh đó bản thân nó không hề là ảnh (sắc) mà bản chất là ánh sáng. Ánh sáng từ vật đến mặt gương, phản xạ ánh sáng vào mắt hội tụ về võng mạc gọi là ảnh thật (nhưng thật sự chỉ có ánh sáng đi vào mắt) và ảnh trong gương gọi là ảnh ảo.<br />Ngay đối với ảnh trong gương, tưởng như nó có ở đó mà thật sự chỉ cảnh diễn ra trong tâm lượng mà thôi. Bỏ vật nhận cảnh (hình ảnh mô phỏng) là bỏ gốc ôm ngọn. Bỏ gương nhận ảnh là bệnh thường của con người. Người ta thường thấy vật mà sót hư không cũng chính là lẽ này.<br />Đó là “nhận giặc làm con”, nghĩa có không hoàn toàn sai.<br />Trở lại nghĩa có không của tâm. Trước tiên phải chánh tín:<br />- Mỗi mỗi người mỗi mỗi hàm linh đều là con của Thượng đế, con đức chúa Trời (tên gọi khác).<br />- Mỗi mỗi đều đầy đủ Phật tánh (trong mọi kinh điển của Thế tôn).<br />Nhưng nếu có tâm (vẫn là tình thức phân biệt của con người không ngoài vọng tưởng do 7 thức) thì tâm là vật gì? là vật gì thì sao không khỏi bị hủy hoại, thay đổi, chịu tác động của thế giới vũ trụ.<br />Nếu tâm là có sao Thế tôn chưa bao giờ nói nó là cái gì?<br />Nếu bảo không tâm (vẫn là đối trị của có tâm, vẫn hoàn toàn là tình thức do 7 thức tác tạo) thì Phật đồng như hư vô. Còn gì mà nói!<br />Có không thảy dối, thủ xả (lấy bỏ) trọn là kẻ ngu vì đã chấp ngã – phi ngã rồi vậy. Thiện ác là ma pháp, phật – chúng sanh là tăng ngữ. Nếu có Phật thì đó là phật chướng, nếu có chúng sanh thì đó vọng tưởng tự hạ liệt bổn tâm mình. Là con thừa đương tổ nghiệp lại quên mất tâm đi làm ăn mày.<br />Ngay nơi hỏi đã là điên đảo tưởng. Mượn lời dẹp lời, đem lý dẹp ý đã tự rước họa vào thân nếu chẳng thấu ba lời, thoát bốn câu. Phàm đã mở miệng trả lời cho người khó tránh mang tai ách vì làm người nghe người đọc nhận văn lập nghĩa mà sanh kiến giải.<br />Nghe, đọc nhận tác dụng tự thôi dứt thì được. Nghe đọc mà sanh hiểu sanh biết đó là vô cớ vô sự lại đi chạy loạn<br />Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.com