tag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post5430093190972439658..comments2023-04-17T04:54:03.036-07:00Comments on lý con cóc: chú phá kinh Duy ma cật (4)Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.comBlogger1125tag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post-68381166909922897182016-03-22T09:25:24.783-07:002016-03-22T09:25:24.783-07:00Hỏi: Các pháp như huyễn còn mất?
* Hãy nhìn một câ...Hỏi: Các pháp như huyễn còn mất?<br />* Hãy nhìn một cây táo, rễ cây không phải cây táo, thân chẳng cây táo, lá hoa không phải cây táo. Họp những cái không cây táo thành cây táo thật là vô lý. Nên cây táo có mà không thật. Do duyên cùng pháp thế gian mà sanh, mà nên.<br />Đến rễ cũng không thật có, do pháp do duyên họp mà thành.<br />* Pháp thế gian há vì người mà có sanh có diệt. Cây táo già chết, đốn chết nhưng hạt táo (có mà cũng không thật) lại tiếp nối theo pháp thế gian, do duyên họp lại nẩy mầm … thành cây táo. Lấy gì diệt pháp thế gian. Như lực vạn vật hấp dẫn có 2 vật có khối lượng là pháp liền có. Dù dẹp hết vật thì chẳng thể nói diệt các địnhluật vật lý, sinh học…<br />Chính nơi đây, tâm vọng động điên dảo kiến lập vô thường – thường. Trên sự biến đổi (biến dịch) thì gọi vô thường, nhưng rõ pháp thế gian và duyên vẫn còn tam thiên, vẫn còn thế giới thì đó lại thành nghĩa thường. Thường vô thường chỉ là kiến lập dỗ người. Hà huống có nghĩa thật. bệnh lớn là vọng thấy thế gian vô thường mà muốn dứt trừ để cầu cái hằng thường.<br />Hằng thường thì không đổi, vậy thế giới chết cứng, thế giới chết cứng cái gì là diệu dụng của tâm. Đến tâm nếu là hằng thường thì chẳng biến dịch lại đồng vô tri. Đâu chẳng nghe chuyển tam độc thành tam minh. Tốt nhất đừng có bám lấy tri giải. Thế giới, cảnh bất khả tri.<br />* Lại nữa, nhưng gì có thể giác chỉ là hình ảnh, chỉ là mô phỏng của não qua các giác quan. Như mắt nhìn thế giới qua cấu trúc riêng của loài người (khác cấu trúc mắt của ruồi, cóc…) được tái hiện lại (mô phỏng) của não ta được hình ảnh của thế giới. Trên ảnh mô phỏng mà kiến lập tri giải chẳng khác nào ảnh trong gương mà nói về vật làm sao đúng! Lại nữa, nếu giữa vật có khoản cách, nơi hình ảnh mô phỏng thế giới mà nói về khái niệm khoảng cách thì cũng chỉ nói là biết như thật mà thôi.<br />* Pháp phương tiện của Thế tôn dựng lập, cũng chỉ là nhơn chúng sanh tự mê nơi tâm mình, luống sanh tâm mà thành điên đảo, trôi lăn (mà Phật tâm kia chưa từng tổn giảm), nhơn vị kỷ mà lập vị tha, nơi sát sanh dựng lập phóng sanh… cũng đâu có nghĩa thật. Nơi tự tánh thiên chơn vốn chưa từng có ác tâm, chẳng sát sanh thì cái phóng sanh đó mà đắc thì đồng lông rùa sừng thỏ. Thật không đắc một pháp nào (kinh Kim Cang).<br />Tam giới chẳng vì ai mà diệt mất, các pháp thế gian như huyễn, vạn pháp phương tiện như huyễn. Trọn không có việc còn hay hết, trọn không có việc sinh hay diệt gì cả. Miễn cưỡng nói là chẳng diệt mất.<br />Chỉ có duyên sanh rồi duyên diệt. Chỉ có tâm vọng, chỉ có tâm vô thường sinh diệt chứ không có cảnh, có pháp, có thức nào diệt cả. Hãy tu nơi tâm, thấy được tánh, trong ngoài dung thông, … Cổ đức có niêm “hội muôn vật làm chính mình” chính là nghĩa chẳng có việc diệt cảnh, chẳng khởi vọng tâm tịch diệt là mất tiêu, là chết cứng, chẳng cầu lấy kiến giải thế giới còn mất, có không. Cảnh không lỗi, 7 thức không lỗi. Lỗi chỉ ở tâm duyên theo cảnh liền bị cảnh chuyển. Pháp chẳng lỗi, duyên theo pháp sanh kiến giải liền bị pháp chuyển.<br /><br />Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.com