tag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post7401492361178268778..comments2023-04-17T04:54:03.036-07:00Comments on lý con cóc: chú phá kinh Duy Ma Cật (6)Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.comBlogger1125tag:blogger.com,1999:blog-5264132947395530770.post-4574248946118466562016-03-31T07:28:22.895-07:002016-03-31T07:28:22.895-07:00- Thế nào là tứ vô lượng tâm?
- Từ bi hỷ xả. Có ha...- Thế nào là tứ vô lượng tâm?<br />- Từ bi hỷ xả. Có hai nghĩa<br />1) Nghĩa thứ nhất:<br />Từ là lòng từ là lòng yêu thương, người tu hành phải biết yêu thương muôn người thì không hại người, yêu muôn loài hàm linh thì chẳng vì ích lợi cá nhân mà sát sanh hại vật. Từ thì cứu người giúp vật.<br />Bi là hướng về điều tốt đẹp và hướng thiện, hướng thượng. Bi thì giúp người vào thiện pháp, tôn kính tâm bảo.<br />Hỷ và vui mừng, luôn lấy hỷ bỏ sân vì ôm sân chỉ riêng mình khổ (ghét người thì tâm mình dằn vật muốn hại người mà hại được, cứ bức bối. Còn người bị ghét chẳng vì ta giận ta ghét mà bị phiền não bao giờ). Hỷ thì tinh thần hăng hái mẫn tiệp, hỷ vì luôn lấy luôn thấy điều tốt đẹp mà chẳng thấy chẳng lấy điều gây phiền não.<br />Nếu hỷ lấy trên ba la mật: bố thí, trì giới nhẫn nhục … trí huệ<br />* Người bố thí cho người khó, người ấy luôn được an vui, vì thuận bản tánh chơn thiện. Bước qua kẻ khó, người già trẻ con ai không thấy chính mình có lỗi dù chẳng ai trách.<br />* Trì giới bản thân luôn giúp người nhận ra đã thoát khỏi những việc làm ác do thói quen, do tư dục nên được vui mừng.<br />* Nhẫn nhục thì tránh được xung đột, chuyện va chạm bất bình thế gian đầy rẫy, nếu nhẫn nhục lại luôn đem được cái kết thúc an lành cho cả hai bên, vì phải trái chẳng vì mạnh được yếu thua mà hết. Nên nhẫn nhục luôn đem lại an vui.<br />* Tinh tấn, cố gắng bền bỉ, càng có cơ hội tỉnh tâm, càng được an nhiên vui vẻ thì cũng nhận ra những vi tế phiền não (tuy nhịn nhường mà thâm tâm còn bất mãn, tuy bố thí mà vẫn còn tiếc của hay tiếc mình không giúp được người nhiều hơn…). Tin tấn giúp người ngày càng vun đắp cho việc thiện, ảnh hưởng đến cả người khác bằng chính bản thân (không phải dừa đảo nói toàn trên miệng như bọn thầy chùa hiện nay). Càng tin tấn càng được an vui.<br />* Thiền định: Lắng tâm, buông xả dần việc đời tranh chấp hơn thua được mất…<br />* Trí huệ: Lần lượt qua các địa, tâm thần thư thái, lòng lắng long thì trí huệ sáng.<br />2) Nghĩa thứ hai:<br />Từ: là tánh vốn có của bổn tâm, Nương nơi cảnh nên lập từ và tình yêu thương, lìa cảnh gọi là đại từ.<br />Như yêu cha mẹ sanh thành thì từ biến thành tấm lòng của con; có con từ liền thành tình yêu vô bờ bến của cha mẹ, với mỗi người mỗi vật tình yêu thương này lại có tướng khác, đối với vật thì là ham muốn.<br />Từ đây phân biệt lòng từ chỉ những tình cảm tốt đẹp của người tu tứ vô lượng tâm. Ngay nơi đây nó có chung một tên (vô lượng tâm).<br />Từ tức tình cảm chẳng lìa tánh thiên chơn, chẳng lìa bản tâm. Tiến đến vô lượng là chẳng ngằn mé, vượt ra khỏi thức ý hạn hẹp, phân biệt so đo. Đây chỉ tình yêu thương của tất cả từ sơ địa đến thâp địa. Chỉ đến đại từ của chư Phật tổ.<br />Bi: Tức sự hướng thượng nhưng chẳng thấy Phật là thanh tịnh trong sạch mà thấy chúng sanh nhơ uế bủn xỉn xấu xa. Đi vào nguồn tâm, hướng về tánh thiên chơn vốn có, ra ngoài sự hướng thiện hữu lậu, ra ngoài phân biệt của thức ý. Đây là chỗ mật mật mà người tu vô lượng tâm của đại thừa pháp. Nếu bị trói buộc trong bất cứ ngữ nghĩa, giới hạn của thức ý thì chỉ là bi, chẳng phải bi của vô lượng tâm. Rốt vẫn quay về nơi bản tâm, cũng là tánh thiên chơn.<br />Hỷ: Sự vui mừng là đối trị của phiền não. Nếu thấy có phiền não của ai, việc gì, ở đâu… thì đó là Hỷ. Còn vốn chẳng bị phiền não trói buộc thì đó chính là hỷ của vô lượng tâm. Hỷ này chẳng có tên vì phiền não tự dứt, chẳng thấy có chúng sanh tu hành, chẳng thấy có Phât tổ an lạc. Một sự tĩnh lặng mà chẳng đồng vô tri kia. Sự thật như vậy, ra ngoài vui khổ.<br />Xả: Chính là nghĩa xả ở bài viết Xả ở trước. Vốn chẳng thể nắm giữ, lấy gì mà xả. Đó chính là xả của vô lượng tâm.<br />Rốt lại chỉ vẫn là chúng thực lại phật tâm vốn có (miễn cưỡng dùng ngôn ngữ) của mình. Nhưng Phật tâm vô tướng, trí không đến, ngôn thuyết chẳng thể bày. Mở miệng đã là lỗi hà huống lại có kiến giải “có cái phật tâm” kia. Xin xét cho kỹ.<br />Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/13764769198147979991noreply@blogger.com