Hai
nghìn thu trước theo dòng
Vua Trưng Trắc xua áng mây đen, đuổi
chó mạ nơi ải bắc,
Triệu Thị Trinh đạp con sóng dữ,
chém cá kình ở biển đông,
Giao Chỉ muôn đời hồn thiêng bất
khuất.
Cửu Chân ngàn thửo chí khí quật
cường.
Thế
mà
Có phải chăng giáo dài gươm ngắn
Hay do bởi gông nặng cùm dày
Lưng chẳng cong hình luật lưu đày
Đầu không cúi pháp trường xử trảm
Hay vì áo cơm nhọc nhằn nên mù
khuất tất
Hay vì danh phận vất vã mà điếc oan
khiên
Hay vì tư điền, nên làm dân mất gốc
Hay vì thê tử, mà uống nước quên
nguồn
Hay vì bổng lộc, nhẫn tâm, phường
bán nước
Hay vì hư danh, vô phước, lủ buôn nòi
Tự nhận man di mà không dòng giống
Tự nhận mọi rợ mà chẳng tổ tiên
Tự gạt hòa bình mà quên quốc hận
Tự cho thống nhất mà bỏ gia thù
Sao chẳng biết hổ dữ gặp trâu đàn còn
chạy
Sao không hay cáo già bị chim chóc phải
lui
Nhân luân lấy
chí nhân mà thay cường bạo (*)
Thiên đạo đem
đại nghĩa để thắng hung tàn (*)
Mai Hắc Đế thù giặc khởi nghĩa hưng
binh. Quang Sở Quách kinh tâm mất ngủ.
Bố Cái Đại Vương yêu dân dốc lòng
phục quốc. Cao Chính Bình hoảng sợ lìa đời.
Bia sử vinh danh trang hào kiệt.
Miếu đền tôn kính bậc hùng anh.
Dù thế cô, lòng tử sĩ quật cường.
Sợ hiểm địa, chí muôn dân bạc
nhược.
Việc lớn không thành, hương nguyền xã
tắc, lòng vẫn ngậm ngùi
Đường dài chẳng hết, cổ sự sơn hà,
hồn còn phản phất
Khi đại Đường thúc thủ.
Khúc thừa Dụ lên ngai.
Tuy thuần phục bên ngoài.
Trong dụng tâm phục quốc
Ba đời chưa bén gốc
Khúc Thừa Mỹ bại binh
Dương Diên Nghệ bất bình
Đuổi dài Lý Khắc Chính
Ngôi cao trời đoản mệnh
Kiều Công Tiện cướp ngôi
Quyền lợi bả tanh hôi
Ngô Quyền trừ phản tặc
Bão giông từ phương bắc
Hán chủ cử hùng binh.
Cờ hồng chật đất, người ngựa dập
dồn, hung hăng tiến bước.
Chiêng trống dậy trời, giáo gươm
tua tủa, nhung nhúc vào nam.
Ruộng vườn dẩm nát, nhà cháy từng
hàng, tung hoành ngạo nghễ, sóng vỡ đá trơ.
Sông núi ngả nghiêng, tro dồn mấy
lớp, ngang dọc thênh thang, trăng tan đầm lạnh.
Đồng bào qua cơn mộng mị, lòng nao
nao nhắc nhau: liều chết nối chí ông cha.
Dân tộc thôi giấc mơ màng, lòng
thắp thỏm bên nhau: xả thân vì đời con cháu.
Cụ già lụm cụm nhóm bếp khuya, thân
gầy nhợt nhạt.
Trẻ thơ lấm lem ôm chân mẹ, mắt
sáng long lanh
Cỏ lá quê hương mặt trời không ngủ
Búa rìu trăm chốn tinh tú chẳng yên
Thân trai kéo gỗ vai trần
Phận gái nắm cơm tóc cuốn
Tên ngắn thay giáo dài
Tre già thay gươm bén
Thế
rồi: hoảng loạn đau thương, lửa khói bốc cao che lấp cả bầu trời…
Cuộc chiến điên cuồng tuồng khốc
liệt
Thánh nhân kinh sợ cảnh điêu tàn.
Hoằng Tháo tự kiêu mất đầu Nam
hán.
Ngô Quyền thao lược nhú cọc Bạch đằng.
Hán chủ căm hận về Phiên Ngung,
tuyên dương công trạng tướng sĩ hy sinh. Lễ tạ đất trời, thảo phạt Nam
man đại thắng.
Ngô Vương hân hoan đến Cổ Loa, bố
cáo giang sơn cháu con gìn giữ. Chung lưng dân nước, dựng xây Âu lạc thịnh
cường.
Chấp bút sử xanh, non sông vĩnh cửu.
Định khuôn cương kỷ, dân tộc trường tồn.
Từ đây kết thúc ngàn năm kiếp đời nô lệ.
Từ đây khởi đầu vạn thửo khát vọng tự do.
Đất Việt xưa đã về tay cố chủ
Dân Nam
cũ được sống kiếp con người.
Dạy rằng:
Hèn với giặc, dối trá sử xanh, mị dân ái quốc, đất nước diệt
vong
Ác với dân, uế nhơ tôn miếu, tuyệt
gốc vong gia, quê hương suy bại.
Bạch đằng giang xưa cũ
Biển tràn gió lộng cánh buồm căng
Hào khí hồn thiêng sóng bạch Đằng
Tắc nghẽn xác thù ngăn mấy khúc
Đứt lìa thây giặc chất bao tầng
Mở mang sông núi người khai phá
Quét sạch đất trời lưới bủa giăng
Xã tắc Ngô Quyền nào riêng giữ
Đinh Lê Lý dưới một vầng trăng
Nhìn
tận mặt:
Dân có giàu là tận trung báo quốc
Dân đói nghèo là bất nghĩa vong gia.
Bạo chúa lấp vùi nguồn dân chủ
Quan tham nhổ bật gốc nhân quyền
_ _ _ _ _
(*) Trích Bình Ngô Đại cáo của cụ Nguyễn Trãi .