Mó dái ngựa đầu xuân
Chưa đủ sao mà vẫn chúc nhau
Ngư dân kham khổ mặc dài râu
Gói mì túm gạo người san sẻ
Bà cụ hầu quên cả miếng trầu
Quan tham quốc nạn lại thêm giàu
Ngân khố vạn nghìn chẳng thấy
đâu!
Dân đói đôi ngày không một bữa
Ba hôm bụng trống khỏi đi cầu
Thôi thì năm mới ghé nhà sang
Kinh biếu quan gà chiếc áo quan
Tả hữu đôi rồng tranh ngọc báu
Hoa văn mây cuộn kéo hai hàng
Lãnh đạo cha truyền lãnh đạo con
Một tuồng dốt nát méo như tròn
Tượng đài, dự án tha hồ khoét
Chẳng nệ họ hàng rặt đẻ non
Nhớ cụ Tế Xương nhắn mấy lời
Trăm năm thoáng chốc cũng qua đời
Bạc tiền gây họa cho dân nước
Bia miệng ngàn năm uổng kiếp người_ _ _ _ _
Khỉ khoe tấm thân khoác lông hầu
bá, lăng xăng tòa miếu đổ, loang lổ tường thành.
Gà nương bờ dậu nhấc cựa kim kê, giục
giã mặt trời cao, dạt dào sông núi.
Tết! ngoảnh đầu quá khứ, mang
giấc mơ hoa. Đạn bom len tiếng pháo.
Xuân! Cúi mặt tương lai, ước thanh kiếm trận!
máu đỏ thấm sử đào_ _ _ _ _
Tự cảm!
Thân còi ngồi nhớ quãng đời xa
Năm bảy mùa xuân bóng ngựa qua
Năm ấy vểnh râu tìm váy ngắn
Đến nay vuốt tóc biết thân già
Năm cùng đáy túi long sơ chỉ
Tháng tận đỉnh đầu hói bóng da
Ngẫm lại thương miền trung lắm
họa
Thiên tai nhân họa hết năm gà!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét