Ba điều ước
Gã ngớ ngẩn đào cái xị rượu quý được chôn dưới gốc
cây mù u mà theo di huấn cụ tổ 7 đời để lại là dành cho con cháu nào nghèo khổ
quá. Nhưng thay vì rượu thần rượu thánh lại lòi ra ông thần Ve Chai. Gã ngớ rất
ngạc nhiên! Vì nếu là thần bị nhốt hẳn phải trong cái chai rượu loại cực xịn
như người ta thường kể chứ.
Gã hỏi:
Gã hỏi:
- Sao thần lại ở trong cái xị rượu đế vậy?
- Ta bị cụ tổ nhà ngươi nhốt ở trỏng!
- Trời đất ơi, cụ tổ nhà tui đâu có phải là Salomon hay
aladin đâu trời! Thần kể lại được không? Nhưng phần đầu khỏi kể, tui biết cụ tổ
tui cứu thần khỏi cái chai rượu xịn.
- Cứu con khỉ! Hôm đó ta nghe đồn ở việt nam có rượu nếp
than nấu từ nếp rất ngon nên từ New Delhi ta bay sang thì gặp cụ tổ nhà mi.
- Rồi sao nữa Thần!
- Ta nếm các loại rượu và công nhận rượu nào cũng ngon nên
nghe mùi rượu nếp than là nhận ra phải là rượu ngon. Ta đến định gạ tổ mi cho
uống miếng. Nhưng rượu hết mà cụ tổ mi lại chối biến nó là rượu đế.
- Vô lý! Nếu là rượu nếp than thì cụ tổ nhà tui sẽ nói là
nếp than, đế nói là nói là đế. Sợ gì ai mà nói dối!
- Sao lại không nói dối! Hắn chôm rượu của bà cụ tổ nhà
ngươi uống, sợ ta la lên nên cố chối quanh. Bà cu Tổ nhà ngươi lúc đó có bầu 6
tháng 18 ngày rồi!
- À ra vậy! Nếu chôm rượu của bà bầu thì dễ bị ăn đòn lắm.
- Bởi vậy! Hắn gạt ta chui vào chai
- Làm sao gạt được Thần, vô lý! Quỷ thần quá khôn ngoan sao
gạt được!
- Thằng ngu! Quỷ thần dù khôn ngoan, nhưng tính lại thật
thà. Chỉ có cái giống người mới là luôn quỷ quyệt, gian dối, lọc lừa. Nói ra
phát tức!
- Xin Thần kể tui nghe cái
- Hắn cãi mãi, rồi bảo ta vào chai nếm ở đáy mới biết chắc,
chứ nghe mùi không làm sao biết. Rượu đế có loại có mùi như nếp than ấy! Thế là
ta chui vào, bị hắn nút miệng chai, thế là ta bị nhốt đến giờ. Ta xin hắn tha,
hắn không tha, còn bảo ta thề độc phải cho đúng con cháu hắn 3 điều ước. Nếu
không hắn không viết di chúc lại cho con cháu. Tức thiệt! Bây giờ ngươi có ba
điều ước, ta sẽ thực hiện giúp ngươi.
- Ngươi ước đi, ta sẽ thực hiện
- Thần cho tôi hỏi vài điều. Có
vậy con mới sử dụng hiệu quả ba điều ước đâu dễ gì có được.
- Pó tay! Thà ngươi hỏi ông nông
dân còn hơn.
- Lạ vậy thưa thần! Thần thánh
thì uyên bác hiểu nhiều. Không hỏi thần thánh thì hỏi ai?
- Hỏi chư thánh thì được. Thần
thì đừng hỏi nhất là loại thần ba điều ước, Ta dốt nhất trong đám đó.
- Xin Thần nói rõ cho tôi hiểu
- Thôi ta nói huỵch tẹt ra cho
ngươi nghe. Ngày xưa, xưa ơi là xưa…lúc đó ta là con trai tể tướng Jafa, cả đời
ta đâu cần học hành, toàn là ăn rồi chơi game, đi du lịch khắp nơi…Nói chung
sướng bà cố luôn! Ta yêu công chúa white Clouds, nàng sắp làm đám cưới lấy tên
trộm nổi tiếng Black Hand. Ta rất đau khổ thì
xui xẻo ta tìm được cái lọ nhốt một Thần Trí Trá. Ta liền ước thần giết chú rễ
và đem nàng đến với ta. Nhưng đau đớn thay nàng white Clouds lại
chỉ thiết tha yêu tên trộm. Nói mãi nàng chẳng chịu nghe lời, mà tự tay “giết
người trong mộng” không đành. Ta nhờ thần giết nàng thay ta. Ta mất toi hai
điều ước và khốn khổ thay cho thân ta, nàng chết rồi ta không thiết sống dù
từng đêm cha ta chi cả 1000 đô tuyển cho ta toàn người mẫu chân dài, ca kỷ đẹp…
Nhưng ta lại sợ chết. Thế rồi ta ước được làm thần, vì làm thần thì có nhiều
quyền năng tha hồ mà sướng. Ai dè thần Trí Trá mừng như bắt được vàng, thần
trao ta quyền năng và rồi vui vẻ đâm đầu vào điện Diêm La, nghe đâu Phán quan
còn nhốt hắn ở địa ngục.
Ngớ nè! Sau đó ta mới phát hiện,
khốn nạn chính là bất tử chẳng để làm gì, tuy có quyền năng mà tình người vẫn
đủ. Ta nhớ nàng mà không thể sống cùng. Hối hận quá ta liền làm cho nàng và tên
trộm sống lại và họ sống với nhau rất hạnh phúc, ta còn giúp chồng nàng không
bị bắt trong nhiều phi vụ. Chuyện của ta là vậy đó!
- Nhưng tôi cần hỏi nhiều điều để
không phạm sai lầm ngu ngốc.
- Vậy ngươi ước đi. Ta đem đến
cho ngươi người cố vấn
- Rủi Thần chơi xỏ tôi, đem đến
thứ ve chai xí muội thì thà đừng nghe còn hơn.
- OK! Nếu không ưng ta đưa ngươi
đi gặp người khác. Đâu có tốn tiền máy bay và xin cấp passport đâu là lo.
- Tôi ước được gặp người cố vấn
cho tôi để có điều ước tốt nhất!
Vừa dứt lời, quanh gã Ngớ cơ man
nào là người và người, ai cũng tranh chen lại cạnh gã để nói...
- Này
Ngớ, ta dạy bày cho ngươi tâm huyết của ta, cần có quyền và tiền. Quyền sinh ra
tiền, tiền giúp quyền thêm rộng. Có tiền là có tất cả mọi thứ trên đời
-
Đừng có nghe lão nói Ngớ! lão ngủm củ tỉ vì đau tim cũng vì ngày đêm lo lắng vì
đang bị điều tra thanh tra đó. Nghe ta, cứ là cò mồi ở giữa, ăn ít no lâu. Chỉ
vào việc gặp quan thì ăn nhậu tâng bốc chúng vài câu, với khách hang thì đon đả
vui vẻ an ủi. Điền đút túi rồi thì an tâm.
-
Chớ nghe lũ cò mồi hạ đẳng, ai cũng ghét cùng bọn quant ham. Hãy là dân buôn
như tui nè. Ngoài đút tụi thuế vụ ra, còn lại là làm ăn chân chính. Thuận mua
vừa bán. Lại có quyền sinh sát nâng giá, ép giá. Không nghe câu phi thương bất
phú sao. Đó mới thiệt là nghề chân chính chứ đâu có như bọn cò mồi lưu manh bắt
tay cùng quant ham quan nhũng.
-
Đừng có nghe tất cả bọn họ anh Ngớ ơi! Bọn con buôn toàn là lưỡi không xương,
quân buôn gian bán lận, chính chúng buôn lậu hàng cấm, chất độc hại của Trung
quóc vào việt nam ta đó. Anh cũng biết danh nhân thế giới ngoài các vua chúa,
các lãnh tụ tổng thống, các nhà bác học, các văn nhân thi sĩ tài hoa thì còn là
doanh nhân. Tổng thống có giởi cũng không khỏi bị xét nét, vua chúa thì bị
khinh bỉ phán xét công tội, anh thì dốt nát đâu làm được bác học mà việc đó khô
khan lắm, văn nhân thi sĩ thì văn dốt võ nát như anh làm được mẹ gì! Làm nhà
doanh nghiệp đi, có bọn trẻ kỷ sư cố vấn, chỉ cần nhiều tiền. Ý lộn, tiền việt
nam ta in ra ào ào không được đâu, anh cần nhiều vàng nhiều đô la là OK.
- Mô
phật! Sao toàn là kiếm và tham quyền lợi không vậy! Nghe thầy nè ngớ! Sống tạm
bợ có trăm năm, tất cả là vô thường. hãy xin nhiều tiền, nhiều lương thực thuốc
men, nệm kimdan, chăn gối hang long vịt chính hiệu mà làm phước cúng chùa. Công
đức phước điền nhiều lắm, kiếp sau anh lại giàu sang nhiều của, lại tiếp tục
làm phước cúng chùa nghe pháp, công đức càng dầy, có khi được sinh vào cõi tây
phương tha hồ mà khoái lạc
….
-
Đừng nghe bọn chó chết đó chú Ngớ! Nghe tui nè! Cứ là nông dân như tôi, càng
nhiều đất, càng nhiều vốn tha hồ mà sướng. Cứ làm thật nhiều lúa gạo rau trái,
cứ nuôi nhiều tôm cua ốc cá nuôi dân. Chiều tối cứ ba xi đế nhậu lòng gà lòng
vịt, con cá nướng trui là sướng nhất đời. Chỉ cần nhiều vàng nhiều đô màn ăn, đừng
cầm cố vay ngân hang trước sau cũng tàn mạt.
-
Đúng là đồ nông dân ngu dốt, đất ao hồ hay biển cũng bị cưỡng chế hết ráo, cày
cục cả đời chỉ để bọn con buôn, quan tham quan nhũng ăn hết mẹ. Làm dân đen khổ
lắm, làm quan như ta đi Ngớ!
Đến đây
thì hết chịu nổi, gã ngớ ngẫn bây giờ mới hiểu thế nào là tra tấn cái lỗ tai.
Cuộc khẩu chiến từ quan lại đến trí thức thợ thuyền nông dân cho đến bà bán
rong ngoài chợ. Tất cả cái kinh nghiệm quý giá một đời của họ tích cóp lại vẫn
là cuộc đánh vật với đồng tiền với cơm với áo, với danh với phận. Nổi buồn gã
thêm nặng. Chợt tất cả đàn ông có mặt cùng la lên
-
Ngớ ai! Đúng đúng, còn hưởng thụ nữa ngớ! Còn phụ nữ nữa! Nhiefu tiền lắm của
thì hoa khôi hoa liễu giang mai muốn bao nhiêu cũng có. Hạnh phúc nhất trên đời
có gì hơn người đẹp.
Gã bịt
tai, gã đói và khát. Không biết thời gian qua bao lâu và phải chăng vị thần Ve Chai chơi xấu đã khiến gã đói cồn cào. Nhưng thần không hiểu gã, gã quen làm
sao đói khổ. Đói từ cái thời xếp hàng mua khoai sùng ăn thay cơm, gã nuốt dài
dài bột mì vo từng cục đem luộc chấm muối ớt ăn qua ngày. Cái đói không đánh
ngã được gã. Rồi dù bịt tai gã vẫn nghe tiếng kêu gào của đám đông:
- Đúng
rồi! Xin thần cho tất cả chúng ta được một bửa ăn thật hoàn hảo đi Ngớ ơi! Thịt
bò thịt trâu, thịt hươu thịt nhím, thịt của tất cả những con vật trong rừng ấy
đừng ăn thịt nuôi, nhạt lắm. Còn cá nữa, nhất là trứng cá hồi, tôm càng, yến
xào đi Ngớ ơi! Cả chim nữa, làm món chim đại bang, chim sẽ, chim cu… Phải đủ
hết món có trên đời từ cổ chí kim nghe Ngớ! Rượu bia cũng vậy! Được một lần
trong đời ăn hết nếm hết hương vị thơm ngon đồ ăn thức uống mới thật phỉ tình.
Rồi ca nhạc rồi mấy girl chân dài xinh đẹp nhẩy múa và phục vụ chúng ta theo
phương châm “phục vụ hết mình, thích thì chìu” đi ngớ ơi!
Gã ngớ
la lên:
- Đây
không phải những cố vấn tôi cần. Thần đâu rồi!
Tức khắc
tất cả biến mất như chưa hề có ai cả. Thần nhìn gã chằm chằm rồi bật cườ:
- Ta
đã hứa sẽ đem đến đây cho ngươi người mà ngươi muốn. Đâu cần phải la to như vậy!
______ ______ _____
Điều ước thứ nhất: Lời người cố vấn
Trước mặt gã Ngớ là hai cụ già. Thông
là cụ già đạo mạo có vầng trán cao và nụ cười thân thiện, chòm râu dài và đôi
mắt sáng. Loại người dễ mang đến sự tin cậy cho mọi người.
Tắc lại là cụ già
khô đét, quần áo xộc xệch của sự nghèo nàn rách rưới và ánh mắt mơ hồ chẳng bận
tâm đến người đối diện, loại người mà chẳng mấy ai thích gần gũi. Trong khi gã
ngớ chưa biết bắt đầu từ đâu thì rõ hai cụ già đã biết gã đến vì cái gì, Thông
thì cười tươi còn cụ Tinh Thần thì sầu muộn. Cụ Thông nói với gã bằng giọng nói
như một bậc cha chú yêu thương dạy dỗ con cháu:
- Ngớ
này, ngươi hãy nhìn từ người nông dân cùng khổ, họ nai lưng với đồng lúa, họ an
gì? Con tép con cá con ốc con cáy con còng với cọng rau, họ chắt bóp cái gì?
Tiền!
Những
người thợ cần lao họ ngày 8 giờ ở xưởng và sống ra sao? Cũng tằn tiện chắt chiu
và để dành tiền bạc. Những người đó họ lại khốn nạn cái đời khi bệnh tật, họ
vét sạch đẻ cứu lấy người thân và đau đớn khóc thầm vì bất lực. Bất lực cái gì?
Thiếu tiền
Ngớ
này! Hãy nhìn bọn vua chúa chúng đang làm gì? Vơ vét bòn rút tiền bạc. Họ khua
môi múa mép từ ngàn đời nay vì dân vì nước. Nhưng hầu hết chúng chỉ biết có vo
vét tiền của. Còn hiếm hoi các vị thanh liêm thì sao? Rơi vào một kết cục như
mọi người nghèo khó. Còn chưa hết đâu, vọ họ trách : “làm quan mà không giàu đẻ
vợ con đói rách thì làm quan làm gì!” con cháu họ oán: “cha chú làm quan làm gì
để chẳng có tài sản cho con, chẳng để bà con hàng họ được nhờ!”.
Ngớ hãy
nhìn kháp bàn dân thiên hạ, ở đâu khi nào cũng chỉ thấy con người tất tả, ngày
đêm chỉ biết “kiếm tiềm, kiếm tiềm…” và chẳng bao giờ đủ cho ai cả. Bọn trọc
phú tiền giấy phải đem phơi, tiền đồng phải đem lau vì sợ han rỉ, vậy mà vẫn
phải kiếm tiền và tiền.
Ngớ nè!
Miền trung bão lụt, bọn quan lại địa phương cũng ăn chận, ăn bớt không chút
lưỡng lự, mặc cho người đói, trẻ không có nước cháo, sống chết như loài thú. Vì
cái gi? Vì tiền.
Thiên
hạ đua nhau cúng bái lễ lạy mười phương, phần đông cầu xin cái gi? Xin giàu có
lắm tiền.
Muốn
xây những sân đá banh rộng cho học sinh, muốn xây dựng một khu rừng với nhiều
loài cây và muôn thú để trẻ có thể nhìn tận mắt chúng nơi thiên nhiên và nhiều
dự án vì xã hội. Cần cái gì? Tiền
Vậy hãy
nghe lão Thông này. Hãy ước có tiền, có vàng và có thật nhiều, thật nhiều. Có
tiền tha hồ mua mọi thứ. Cáy nhìn đi! Những cô gái đẹp sẽ vì tiền mà hầu hạ
Ngớ. Không nghe người đẹp nói : “yêu em tốn kém lắm”. Có tiền là mua được mọi
thứ, mua được sự kính trọng của con người, mua được cả cuộc đời của họ, mua
được cả quyền tước – bằng cấp. Nói chung là mua được tất cả Ngớ à! Vật chất
quyết định tất cả.
- Câm
miệng thối tha của ngươi lại đi lão Thông! Đốn mạt cho cái cuộc đời lên rừng
xuống bể của lão. Thằng Ngớ nghe ta nói đây!
Khi mày
giàu, vậy tiền ở đâu ra? In ấn tức là làm tiền giả, là cướp bóc, kẻ ngồi trên
hè nhau phát hành tiền gây lạm phát đó là tội ác. Còn tiền thật thì ở đâu ra?
Tiền từ túi thiên hạ, là trộm cắp. Còn giàu có từ làm việc từ kinh doanh lại là
việc chính đáng. Nhưng như vậy chẳng dính dáng gì đến thần ve chai cả!
1) Khi
mày giàu có, ai đến với mày? bọn quan lại và phường con buôn sẽ vây kín đời
mày. Mày sẽ học cách sống khác với cái con người đã hình thành nên mày.
2) Khi
mày giàu thì bạn bè nghèo có còn giữ được thân mật gần gủi hay không? Họ sẽ vì
danh dự và lòng tự trọng chẳng lân la đến gần.
3) Mày
sẽ trở nên đổ đốn với những thú vui trụy lạc của bọn lắm tiền.
4) Mày
sẽ tọng vào họng mày của ngon vật lạ đến mức nhàm chán, trong khi bao kẻ nghèo
khó mà mày từng biết vẫn khốn khó. Mày đánh mất đi lòng trắc ẩn. tao nói mày
nghe, ăn miếng ăn ngon khi đồng bào bị hạn hán, bão lụt, người người chịu đói.
Đó là tội ác!
Nếu chẳng được bửa ăn ngon miệng thì niềm vui đơn giản nhất cũng chẳng còn, lấy gì lo bửa ăn ngon cho những người thân! Những món quà dù nhỏ mọn cho con cháu người thân, ai cũng vui mừng, mày giàu có thì những món quà chẳng còn gì ngoài đó là "một tài sản" giá trị. Lại còn nghĩa lý gì!
Nếu chẳng được bửa ăn ngon miệng thì niềm vui đơn giản nhất cũng chẳng còn, lấy gì lo bửa ăn ngon cho những người thân! Những món quà dù nhỏ mọn cho con cháu người thân, ai cũng vui mừng, mày giàu có thì những món quà chẳng còn gì ngoài đó là "một tài sản" giá trị. Lại còn nghĩa lý gì!
5) mày
tự rước lấy nổi lo trộm cướp, tống tiền của bọn tội phạm. Mày phải cung phụng
bọn quan lại để chúng không tìm cách đưa mày vào vòng lao lý và tịch biên tài
sản. Màu tự rước lấy kẻ thù từ những đại gia muốn tranh hơn thua với mày về sự
giàu có.
6) Con
mày nó có còn nghĩ: cha mẹ cực khổ để nuôi dạy mình nên người không? Lòng hiếu
thảo ở đâu mà ra? Con mày muốn gì được đó, nó mất cơ hội trui rèn bản thân để
biết quý giá từng ý tưởng, từng giọt mồ môi của nó. Nó mất cả ước mơ và nghị
lực.
7) Với
tài sản đó, mày có biết dù mày chưa chết mà con cháu mày sẽ tranh nhau phân
chia tài sản hay không? Cám dỗ đồng tiền họ có yêu thương nhau hay xâu xé nhau trong việc tranh đoạt tài sản?
8) Mày
không còn làm việc vì đã quá giàu. Hay mày lại lao vào việc kiếm thêm tiền. Đó
là cái sai của muôn người kiếm ra nhiều tiền: “Phương tiện trở thành cứu cánh”.
Còn mày không làm gì cả chỉ ăn và mặc. Mày ăn được bao nhiêu? Có bao nhiêu thứ
ăn được gọi là “cao lương mỹ vị”, có bao giờ thứ vải lụa gọi là đẹp? Mày sắm và
cất giữ đồ cổ để làm gì khi mày chẳng biết mẹ gì về nó. Và bọn giàu có chúng có
quý nó đâu? Chúng chỉ sưu tầm chỉ vì xã hội ban cho nó giá tri!
Mày mua
những trang sức ngọc ngà quý giá mà mày có nhìn ngắm nó không? Viên kim cương Regent,
Ngôi sao phương Đông”, Viên kim cương tím “Supreme Purple Star” mày có, rồi nhìn được mấy lần mà không
chán! Có gì rộng hơn bầu trời, có gì đẹp hơn cỏ cây hoa lá chim muông! Mày tự
giam mày vào ngỏ tối thành kẻ mù lòa.
9) Con
người chẳng bao giờ dừng lại, chỉ khi chôn nó xuống mồ. Bao nhiêu điều suy nghĩ
kỳ quái, bệnh hoạn cũng từ những kẻ nhàn cư vi mà lại lắm bạc hay bọn quan lại
ngồi trên dốt nát.
10) Nếu mày dùng tiền làm cái gì
tốt cho xã hội. Những sâm đá banh, sẽ có nhà quản lý để thu tiền học sính và chúng chia nhau. Xây bệnh
viện, cũng có người dùng nó trục lợi chia nhau, xây trường hiện đại cho học
sinh? Thì sẽ chỉ dành cho con ông cháu cha hưởng. KHÔNG CÓ GÌ MIỄN PHÍ CHO DÂN
MÀ BỀN LÂU ĐƯỢC.
Nếu không khí thử gói được, rào chắn được thì ta bảo đảm với thằng ngớ mày là nó phải bị quản lý và ai dùng phải chịu thuế.
Nếu không khí thử gói được, rào chắn được thì ta bảo đảm với thằng ngớ mày là nó phải bị quản lý và ai dùng phải chịu thuế.
Ngớ nè!
Mày vốn là thằng khốn đáng ghét. Lúc đó, mày còn đáng ghét hơn muôn ngàn lần
nữa!
(còn tiếp)
Những năm cuối của chính quyền Ngô Đình Diệm, nhóm đối lập của Lê Tuyên, Đặng Văn Sung ...ra tờ báo Lập trường (nên người ta gọi là nhóm Lập trường) báo này có một mục cà khịa, viết ngắn cũng sâu sắc, bây giờ, đọc entry này HN thấy là còn kinh hơn hồi ấy, Cả trái phải đều được lột tả, phơi bày, hoan hô TT.
Trả lờiXóaTT sinh sau đẻ muộn nên hầu như mù tịt về tờ báo Lập trường và chẳng được đọc bài nào (TT đã dùng google tìm để biết cũng chẳng tìm được gì ráo!).
XóaCám ơn anh HN đã động viên để TT viết tiếp. Hy vọng vẫn được anh HN xem và với tấm lòng để chỉ bảo thêm (chắc chắn anh HN lớn hơn TT không ít tuổi) cho TT.
Theo chân anh Hồng Ngọc vào đây, đã đọc xong bài rồi.
Trả lờiXóaBài kế tiếp nên chia bài ngắn tí Trung Tran ạ. Vì dài quá tóm không hết ý của từng chủ đề. Góp ý đừng giận nha.
Ngoài ra nên vào trang tổng quan, tìm bố cục (layout) để tìm một cái theme mẫu cho trang blog này thì bạn bè sẽ dễ đọc hơn đó.
Chúc bạn vui hơn khi tham gia trang blogspot và G+ này.
TT xin nhận lời TTM đã góp ý. Điều bạn nói TT cũng đã được Rose nhắc nhỡ và vài bạn thân nữa cũng khéo nói.
XóaNhưng TT làm thơ cũng như viết văn xuôi. Cả hai đều dở. Đó là sự thật. Nhưng cũng như tất cả các bạn trong thế giới blog. Blog là để mọi người chơi hoặc viết những điều có thể. Giống như nếu các họa sĩ vẽ tranh, tranh đẹp hẵn nhiên và có giá trị để xã hội chiêm ngưỡng hoặc mua bán. Còn những bài viết trên sân chơi blog lại là dành cho mọi người nắn đất thành hình, tô vẽ nên tranh. Những tác phẩm này để mọi người đến với nhau và chia sẻ ý tưởng. TT chọn blog là cách giải trí nên sau khi viết xong chẳng bao giờ sắp xếp lại bố cục, viết lại câu văn cho chỉnh chu... Cứ nghĩ cái gì viết cái đó. Nhưng TT sẽ có lúc chú ý để chia nhỏ ra, tránh các bạn ghé thăm đọc "mỏi mắt".
TT chưa biết cách sử dụng blogspot (đang mày mò nhờ google tìm những bài hướng dẫn), đang kiếm người chỉ cho. Đúng là nhìn vào nhà các bạn đâu vào đó, còn TT thì đúng là ... lộn xộn.
Cám ơn bạn đã đọc và chia sẻ (Nếu được nhận thêm ý tưởng hay phản biện lại trăm phần lý thú).
qua thăm bạn nè TT ui! thiệt là nể bạn quá! giáo đọc muốn đứt hơi lun, hehe... nhưng hay lắm TT!
Trả lờiXóaTruyện ngắn đọc rồi mệt ứ hơi!
XóaHẳn rằng vội vã ghé nhiều nơi
Ly trà đã nguội thôi tôi uống
Cháo cóc chưa thiu kính giáo xơi
TT đã đôi lần trao đổi với Dã Thảo rằng viết văn xuôi rất khó, làm thơ lại dễ. Có cảm hứng là TT viết văn hay thơ gì cũng vậy. Nhưng thơ (không đụng hàng) thì dễ được chấp nhận, còn văn thì ý tưởng tuông trào viết là viết. Viết xong kệ nó, họa may xem lại lỗi chính tả mà thôi. Nếu đọc mệt lần sau GL đọc làm 5-7 lần ấy!
Cám ơn bạn chia sẻ.
trôi đến cuối chân trời
Trả lờiXóaÔi trái tim ta trong ngục tù chật hẹp
Khi lòng người khép lại những yêu thương
Em sẽ bỏ ta về chốn thiêng đường
Lòng trắc ẩn làm sao em giữ được
Và nơi ấy không bờ lau lã lướt
Không muộn phiền không biết ước mong
Không có người ra nhớ vào trông
Thiếu vắng cả những chiều thu lá úa
Ôi trái tim ta trong ngục tù bao thủa
Ta tìm em, gặp, lại bước qua nhau
Chốn nhân gian gieo mãi hạt sầu
Những va vấp đớn đau chất ngất
Và chốn ấy không người được mất
Chẳng biết buồn thì vui lại là chi
Anh chán rồi cõi phúc diệu kỳ
Không gian khó, không thêm điều mới mẻ
Ôi trái tim ta những vết hằn nứt nẻ
Mãi không lành khóc kẻ lạ người dưng
Áo sờn vai theo năm tháng dãi dầu
Từng hơi thở trôi trên đầu ngọn sóng
Và chốn ấy nắng không rát bỏng
Không mùa đông giá rét lạnh lùng
Không chút riêng tư chẳng có vui chung
Em sẽ quên anh, một lần và mãi mãi
Em ra đi, ta còn ở lại
Chốn nhân gian, say ngái những cơn mê
Anh ra đi, em có quay về?
Vòng tình ái, một trò đánh đố
Hai nửa mảnh lăn trong lòng phố
Gió cuốn đi … trôi đến cuối chân trời!
Mecghi thích đọc thơ trữ tình của TT hơn ! :)
Trả lờiXóaLâu lâu mới lại có dịp ghé quán của TT, nhưng dư vị của quán thì Mecghi chẳng bao giờ quên đâu ah!
TT nhớ giữ sức khoẻ nhé!
TT vẫn nhớ đã hứa post truyện cổ tích về tình yêu riêng tặng cô bé Mecghi mà chưa làm. Chắc chắn sẽ post nhưng hiện giờ cái truyện ba điều ước chưa viết tiếp, chửi đổng là cách xã tress rất hiệu quả đó Mecghi ạ!
Trả lờiXóaNgười ấy không còn chút vấn vương
Lời yêu tôi gởi lá bên đường
Rì rào sóng hát bên bờ vắng
Lặng lẽ thuyền rời khỏi bến thương
Tiếc là giờ ước gì cũng muộn rồi, nhưng cho con trai mình thì tôi từng mong : cháu sẽ thành thầy giáo, giáo làng thôi - cuộc sống sẽ êm đềm, thanh bạch-vừa đủ.
Trả lờiXóaTT có nhớ bạn cũng từng ước nhiều tiền mai này cho bé Nhân du học và có cả người thân đi cùng bé đó sao?
Thế thì có cần đến ba điều ước mà làm gì nhỉ? Xưa Ong cũng ngưỡng mộ TT , thả lỏng sống cho mát mẻ, bức tranh cuộc sống đúng là quá nhiều vết ố, biết nhưng đừng buồn nhiều hại sức mà.
Sống thì phải có ước mơ chứ Ong Vàng. Nền giáo dục Việt nam nói thẳng hơn chục năm nay đã không thiếu những người trí thức và cả các tầng lớp khác cho là "có vấn đề". Vậy cho con cháu đi du học tiếp cận nền văn minh và nhất là "biết tôn trọng tự nhiên" thật rất đáng để cố gắng.
XóaNhư con tằm nhả tơ Ong Vàng ạ! Ai cũng như ai cả mà thôi.