Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Biển êm . . . rồi dậy sóng


Thu vàng ơi! Lòng anh giờ dậy sóng
Vỡ toang rồi giấc mộng nửa đêm trăng
Biển anh xô bờ vách đá nào ngăn
Chỉ có tiếng thét gào vang dậy đất


 
Cuốn cát cỏ từng gốc cây nhổ bật
Xé nát cành xô tất cả quanh anh
Thảo nguyên ơi giờ mi chẳng còn xanh
Loang loáng nước khuyết cả vành trăng thắm
 
Anh vượt đến tận hoang sơ vạn dặm
Đưa mưa mùa tưới đẩm cánh hoa gai
Cơn bão dâng ngầu đục bước lên ngai
Chôn lấp hết đền đài giả dối
 
Nhưng em ơi! Mênh mông anh quãng tối
Đâu thể nào vói tới khoảng trời cao
Chỉ ước mong thắp sáng một vì sao
Đã chợt tắt hôm nào chiều hoang dại
 
Giờ đây anh còn lại
Bờ say ngái bước người đi...





Con trai của biển
Con trai của biển xanh
Nằm nôi sóng chồng chành
Đêm đêm nghe biển hát
Gió lộng thổi qua mành
 
Dẫu năm tháng mong manh
Trăm năm quanh vạn lối
Hết ngày trời lại tối
Đội nắng đến mưa dầm
 
Từ đáy vực thì thầm
Từ hương ngàn xứ lạ
Từ mồ hôi vất vả
Từ nước mắt đã rơi
Từ cuộc sống nổi trôi
Từ xa xôi vọng lại
Có khi ta say ngái
Lúc dậy sóng ba đào
 
Từ lâu quên mất ngọt ngào
Chỉ còn mặn chát ta vào biển xanh!



Biển của ta
Biển chớ với một thiên đường đã chết
Nét kiêu sa lộng lẩy phết bên ngoài
Lời dịu êm mãi mãi rót bên tai
Chỉ che dấu những sắc gai rướm máu
 
Biển chớ đến vực sâu mà nương náu
Hãy đẩy tan đau đáu những hàng song
Có phải đâu là bạn tâm đồng
Để cay đắng lại trông vào phép lạ
 
Hãy vui sướng vì sóng trào tất tả
Hãy cười vào cả kiêu hảnh hư vô
Thửơ nằm nôi đã biết biển đang chờ
Con trai biển vượt muôn bờ cạn hẹp

Nhạc thơ mang ý đẹp
Ném phù phiếm chợ hoa
Về biển cả bao la
Tha hồ mùi chát mặn
Nếu đáy sâu thắt quặn
Thì cứ dậy ba đào
Mới hay biển vẫn ngọt ngào đời trai

Tha Phuong
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét