Các bạn tôi nghe tin tôi đi cấp cứu đã gọi
nhau tới tấp và phân chia thời gian trực ở bệnh viện.
- Mày ổn không?
- Má vợ mày! Mày làm cái gì để cho người ta đánh!
Tôi cười nụ cười thật tươi tắn yêu đời, đó là cách tốt nhất
cất hẵn gánh nặng đè lên mấy ông bạn già mà y như mấy lão bà 80 nghe tin vịt đổi tiền là gấp gáp buộc con cháu mau tích trữ gạo, mì gói mắm muối tương chao.
- Tao đâu dám gây với ai bao giờ, nhưng kể như xui xẻo chút
ấy mà!
- Thằng nào đánh mày! Nói! tao cho nó biết thế nào là đánh
lộn. Tao ghét mấy thằng ngu nhào vô đánh bụp bụp cả nửa tiếng rồi thằng nào
cũng chỉ bầm mặt bầm mày rồi đi nhậu. Tao mà nện thì hoặc tao đo ván hoặc nó
nằm rên rỉ vài ngày chỉ cần 30 giây.
Thằng Hải hùng bạn tôi, nó không quá to lớn nhưng thời thanh
niên nó say mê võ thuật, lê lết từ đai đen nhị đẳng thái cực rồi trở thành học
trò thật sự của vovinam suốt thời gian nhiều năm còn lại và cưới vợ mới thôi.
- Nói thiệt nhe! Chưa ai kịp đánh tao hết!
- Là sao!
- Tao bị huyết áp thấp, thỉnh thoảng bị choáng. Sáng hôm đó,
anh Hủ trong xóm đang bực tao cái vụ tao viết đơn ly dị cho vợ anh ta, thấy anh
ta kiếm tao, tao sợ quá thế là ngất xỉu. Mà thật ra tao tin anh ta cũng không
hề có ý đánh tao mà chỉ tới chửi thôi!
- Hahahaha Số mày hên! Tội đó đáng bị đánh, nó mà đánh mày
thì tao cũng phải chịu. Chí ngu ơi là Chí ngu. Có trả tao tiền tao cũng không
ngu mà viết cái đơn đó. Họ muốn gì thì đến phường nhờ người viết rồi trả ít
tiền hay nhiều tiền thì đến văn phòng luật sư thuê viết. ngu ơi là ngu.
- Việc qua cho qua!
- Nhưng dù vậy! mày nằm ở đây cho bác sĩ theo dõi, khỏe hẵn
thì về.
- Tao khỏe rồi!
- Mày nằm yên cho tụi tao nhờ! Viện phí tụi tao lo. Bây giờ
ăn gì tao đi mua!
Không bệnh mà nằm bệnh viện, nội cái giường ngủ cũng mất mẹ
vài trăm ngàn một ngày, chưa kể nạn nhân nào rơi vào tay bác sĩ thì dù có là
người ngoài hành tinh cũng sẽ có một toan thuốc mà bệnh nhân không bao giờ đọc
được và tốn thêm một đống tiền thuốc (tôi kể các bạn nghe nhé, 30 năm trước tôi
khỏe mạnh vô cùng, chưa từng biết bệnh tật là gì, thế rồi một lần thằng bạn tôi
cá độ tôi đi khám sẽ ra bệnh và bác sĩ bắt phải uống thuốc bắt kiêng cử. Tôi ngây
thơ liền nhận cá độ và giả ngất xỉu vào phòng cấp cứu. Quả nhiên, bác sĩ cho
tôi một toa thuốc và giấy kết quả bệnh dài ngoằn không đọc được kèm theo lời
dặn, không uống rượu, siêng vận động kèm câu nói chia tay: - trông anh yếu lắm.
Các bạn tin không? Trong toa thuốc có thuốc bổ, thuốc xổ lãi, thuốc an thần,…
thuốc xức ghẻ!). Nên bằng mọi giá tôi phải về nhà thôi!
Thằng Hải vừa đi ra thì mấy phút sau thằng Công-tra-bát
(đại hồ cầm) vào phòng. Nó đi chậm rãi nhìn khắp 6 giường bệnh giống hệt ông
thầy vào lớp bình tỉnh xem xét học trò. Tôi thấy phiền thì nhiều và vui thì có
chút xíu. Nó ngồi xuống mép giường, để gói quà lên cái nóc bàn nhỏ (chắc là mấy
trái chanh hoặc chục mận, vì chúng có nhiều vitamin C) rồi từ tốn xả
đạn:
- Mày khỏe không? Ăn gì chưa? Mày làm gì để người đánh phải
đi cấp cứu? Chấn thương có để lại di chứng gì không?
- . . .
- Sao mày bị đánh?
- Ừ thì tao viết dùm cái đơn li dị, ông chồng của chị ta
kiếm tao nói chuyện, nhưng tao xỉu là do tụt huyết áp. Làm gì có ai đánh ai
đâu?
- Mày dẹp ngay cái lối nói dối cái thói nói quanh co đó đi!
Cả cái xóm nhà mày tao ghé đo tìm hiểu ai cũng biết mày đị đánh gần chết! Nói
đi sao mày bị đánh?
- Mày có muốn tao tháo chai nước biển chọi lên đầu mày
không?
- Chọi được cứ chọi, nó bằng nhựa ăn thua mẹ gì! Nói đi?
- Không nói!
- Mày không nói tao ở đây không về!
Các bạn không tin chứ trên đời các bạn mà để ý sẽ gặp hạng
người lì hơn con cù kỳ (cua đá). Cái lì này cũng giống như nhà khoa học đi đến
cùng để tìm hiểu một sự việc, khác nhau các nhà khoa học tìm biết cái bản chất
vốn có của sự vật, còn cái lì này giống công an khi túm được ai sẽ quy kết đến
cùng cái vụ án vào cổ đương sự, còn nếu không được cũng tống giam vì một tội
danh khác. Hay giống như bác sĩ nếu không tìm được nguyên nhân bệnh trạng (kể
cả người bệnh tưởng tức là tưởng tượng hay tự kỷ mình bị lắm bệnh) cũng sẽ gán
cho bệnh nhân một cái tên dài phân nửa là tiếng la tinh phân nữa là từ ngữ của
người maya cổ. Tôi tin trên 50% đàn ông ngoài 40 tuổi biết rõ việc này và trên
50% phụ nữ ngoài 30 tuổi làm việc này (thiệt thà dễ bị ném đá).
- Tao nói rồi! Không có ai đánh ai gì hết! Còn người cứu tao
chính là anh chồng của chị nhờ tao viết đơn li dị.
- Má mày! Ý lộn, má vợ mày! Nếu mày nói thằng giặc vào nhà
mày cướp của nhà mày, giết người nhà mày rồi mày xây tượng đài tưởng nhớ nó tao
còn tin chứ viết đơn li dị cho vợ mà bảo chồng nó cứu mày thì thật là vô lý hết
sức!
Thằng Công-tra-bát chợt ngồi sửng, hai mắt lòi ra cơ hồ sắp
rớt ra ngoài, may tôi kịp cố nhanh kéo hai mí mắt nó xuống không thì nó thành
thằng Công mù. Tôi cũng thấy lành lạnh ở xương sống, nhìn quanh xem có ai nghe
chúng tôi nói chuyện không. May quá! Chẳng ai chú ý vì ai cũng có mối quan tâm
của mình và họ cũng sớm nhận ra nhóm người đến thăm tôi giống đám lên đồng nói
chuyện cõi trên. Sau khi thoát khỏi bệnh mù thay vì cảm ơn tôi nó đã quay lại
chủ đề:
- Sao mày bị đánh?
Công-tra-bát bằng đầu ngọ nguậy, nó đang bức rức khó chịu vì
một bí mật mà nó chưa khám phá ra.
- Má vợ mày! Tao viết cho người ta chứ có viết đơn li dị cho
vợ mày đâu!
Chợt t mặt nó cứng lại, nét buồn buồn hiện rõ trong mắt
nó. Tôi chợt hối vì đã hoàn toàn vô ý nói cái câu ngỡ vô thưởng vô phạt nhưng
với nó lại là một nhát đâm. Nhưng xin lỗi nó lại càng làm nó đau hơn, đang suy
nghĩ tìm cách lái câu chuyện nhưng vốn dĩ tôi là một thằng đần độn (thế nên bạn
học mới đặt cái biệt danh ngu thành chí ngu) mà lúc lúc bối rối lại càng ù lì
chẳng nghĩ được cái gì.
- Chí ơi! Chí có làm sao không? Minh đến thăm Chí nè!
Minh cũng là cô bạn học nhưng là cô gái xinh đẹp nhất lớp,
dịu dàng và cái lạ lùng nhất là Minh là một học sinh giỏi chỉ đứng sau Long
bông. Ngay từ thời trung học tất cả con trai đều dành cho Minh một sự ngưỡng mộ
và yêu quý đặc biệt. Thủa ấy, khi Minh nói và luôn có nét mặt tươi vui thì tất
cả đều lắng nghe. Con trai là vậy mà, ngay Long bông cũng chưa từng dám nói
mình thông minh hơn cô bạn học xinh đẹp và cả thằng Phát khùng cũng chưa bao
giờ dám nổi khùng nói thiếu cân nhắc chọn từ (sẵn đây tôi cũng nhắc tất cả các
vị đực rựa điều quan trọng, xưa dạy “trước khi nói phải uốn lưỡi 7 lần”, nhưng
dĩ nhiên sau khi uốn 7 lần thì liền thấy nói là thừa nên im luôn. Các bạn chỉ
cần uốn lưỡi 4-5 lần là đủ an toàn trừ khi các bạn là chính khách hay thầy chùa
thì nói không cần uốn lưỡi). Dù bây giờ ai cũng ngoài ngũ tuần nhưng với tất cả
những gì của thời học sinh chúng tôi vẫn trân trọng quý mến tất cả các bạn học
nữ. Tôi mừng quá:
- A! Minh, lâu quá Chí không gặp Minh rồi! Chắc ông xã giữ
Minh rịt ở nhà phải không?
Minh có vẻ lo lắng thật sự, bước đến nắm lật kỹ từng nhúm
tóc trên đầu tôi và tìm kiếm.
- Đánh bằng gì mà sao không có vết thương lẫn vết bầm vậy!
Chí ơi Chí có làm sao không? Bác sĩ có nói gì không Công ơi!
- À! Bác sĩ chưa có kết luận nhưng có vẻ nó bị chấn thương
sọ khỉ
- Má vợ . . .ơi! Minh ơi! Chí không sao cả, không bị đánh gì
cả chỉ vì quên ăn đói quá xỉu thôi! Mày nói bậy bạ tao .. tao…
- Thiệt chứ?
- Thiệt!
- Vậy Minh vào đây thấy mặt Chí thộn ra một cách … cách …
- Đần độn (Công-tra-bát chen vào)
- Ý Minh là ý là … rồi nói năng nghe rất lạ!
- Miệng lưỡi nó bây giờ y trơn tuột như mắm ruốc, nói láo
như con cáo.
. . .
Chị Năm là người cuối cùng ghé thăm đúng lúc tôi chuẩn bị về
sau khi cương quyết rời khỏi bệnh viện với sự luyến tiếc vô bờ bến của bác sĩ
và y tá. Tôi vô cùng sợ tấm lòng của họ khi đã cố gắng giữ tôi lại để kiếm thêm
tiền giường nằm còn mắc hơn tiền phòng ở khách sạn 4 sao.
- Tui xin lỗi chú Móc ku nhe! Chú giúp mẹ con tui mà chú bị
thằng rễ tôi đánh gần chết!
Tôi muốn nói thật nhưng đủ ngàn phần ngàn chị Năm chẳng ai
tin việc anh Hủ chìm không hề đánh tôi mà còn giúp đỡ tôi. Thôi đành nói thật
một cách khéo léo, với phụ nữ thì đàn ông phải ….
- Bác sĩ khám rất kỹ và cho tôi biết, tôi hoàn toàn không hề
bị tổn thương nào hết cho dù là ngã xuống đất cũng đã được người đỡ. Tôi ngất
đi là do suy nhược cơ thể do ăn uống không đủ chất và thất thường.
- Tui đã biểu chú rồi! Chú phải lấy vợ thôi chứ sống cút côi
còn thua con chìa vôi, ăn uống nhếch nhác như chuột trong bãi rác, cứ lai rai
bệnh giang mai là khổ như có dùi không có lỗ cắm.
- Chị nói nhỏ tui nhờ! Người ta nói “không có đất cắm dùi”
chứ không phải có dùi không có lỗ cắm.
- Ai nói sao tui nói vậy, ai nói bậy tui nói theo! Nói chữ
nghĩa theo chú ai nói được!
- Tui về đây! Chị Năm yên tâm rồi nhé! Tui khỏe mạnh hoàn
toàn!
- Tui về với chú!
- Cám ơn chị Năm! Bạn tôi đã đưa xe đến đón tui rồi!
- Vậy là tốt! Cho tui đi nhờ khỏi tốn tiền xe ôm!
- . . . Sao lại vậy! Tui muốn mời chị đi cùng cho vui…
- Chú xấu hơn con gấu nhưng ăn nói thì thiệt là mát lòng mát
dạ người nghe như ăn cháo le le! Chỉ tiếc là chú hơi khìn khìn như đám sì tin.
Đến đây tôi bậc cười, mọi phiền toái biến mất chỉ còn cảm
giác vui vẻ. Sống cạnh những người trong xóm nhà nát tôi có thể hoàn toàn yên
tâm với những người bình dị đầy đủ tình người và những rắc rối của cuộc sống
đời thường.
_ _ _ _ _
Về tới nhà tôi vãn còn nghe bên nhà anh Sáu môi (xối mau tức
là sôi máu vì anh rất nóng tính và dễ bị kích động, anh vốn là thương binh)
đang co cãi với thằng con trai lớn.
- Nóc nhà bị nứt (mái nhà fibro xi măng) chưa có tiền
thay mày biết không?
- Sắp hết mùa mưa rồi mà! Chỉ còn vài trận mưa nữa thôi! Mai
mốt thay
- Hủ gạo gần hết rồi mày biết không?
- Thì để thằng Cu nhỏ nó mua bố lo quá!
- Nếu mai nó chạy xe ế thì tiền đâu mua?
- Thì ra bà Út lé mua thiếu, nếu cần cuối tháng con trả cho!
- Thằng trời đánh, cái gì mày cũng cãi cho bằng được, không
biết cân nặng nhẹ. Cái nhà này đem thế chấp ngân hàng lấy trăm triệu chữa bệnh
cho má mày. Đến lúc đó mà không có tiền trả là căn nhà bị phát mãi, lúc đó cả
nhà ra đường sống.
- Tới đâu hay tới đó bố ơi!
- Phải rồi! Mày cần gì! Mất cái nhà này thì tao, mẹ mày và 2
đứa em mày ra đường chứ mày đã có bên vợ nhà lầu đúc ở.
- Bố ơi! Con đổi con 81 lấy con SH Fashion này chỉ có 50
triệu. Con cần dùng nó để giao dịch làm ăn cho thuận lợi. cái 81 kim vàng của
bố nó cũng yếu rồi!
- Thằng mất dạy! Xe của tao đưa cho mày đi, mày không đi trả
lại tao chứ có đâu đem bán như cho thế kia, mày có biết lúc tao mua nó mấy
lượng vàng không? Trời ơi là trời! Cả nhà bữa đói bữa no còn mắc nợ ngân hàng
mà mày nhẫn tâm mua cái xe những 50 triệu thì còn trời đất gì không hả!
- Đã nói con dùng nó làm ăn mà bố! Có nó ăn nói mới có uy
tín bố ạ!
- Làm ăn mẹ gì mày, không nghề ngỗng gì chỉ đi cò mồi bán
nhà bán đất, thu nhập bấp bênh. Lúc kiếm được tiền thì chẳng ai nhờ vả gì được,
lúc không tiền thì lại moi tiền mẹ mày!
- Bố cứ nói thế!
- Con ơi! Cái gì cũng phải cân nhắc trước sau, nặng nhẹ con
ơi! Nào phải bố không vui nếu con cái bố lắm tiền nhiều bạc, sống giàu sang. Chứ
cả nhà bữa đói bữa no còn mắc nợ nần, mà con ra 50 triệu để mua xe SH thì . . .
hoặc mày là thằng khốn nạn, hoặc mày bị thần kinh.
- . . .
Cuộc cãi vã chấm dứt khi anh con trai bỏ đi. Tôi biết anh
Sáu từ khi anh bán căn nhà mặt tiền mà anh được cấp về mua nhà ở đây ở. Với
tính cách tranh cường và về mặt khéo dùng lý của tranh luận thì thường người
Bắc vượt trội hoàn toàn so với người Nam. Sau những lần chứng kiến tôi đã tránh
anh và chẳng mấy niềm nở khi tiếp chuyện. Tôi vốn sợ va chạm và hơn nữa không
thể tranh luận được với hạng người cố chấp. Cũng vì thế ngoài việc chào hỏi
kiểu người sài gon, tôi chỉ cười mà chẳng bao giờ cất lời. Thời gian qua, ngay
ông bảy dịu dàng cũng đã tiếp xúc với anh và anh đã có thái độ nhã nhặn và biết
lắng nghe hơn. Nhưng với anh, anh luôn là người lính của chính nghĩa mà chẳng
bao giờ hiểu ai sinh ra ở đâu vào thời chiến đều phải cầm súng. Hơn nữa bên
chiến thắng không phải lúc nào cũng có chính nghĩa. Đã nói đên chiến tranh là
phải hiểu “thắng làm vua thua làm giặc”. Cái cuối cùng mà người dân mong chờ
không phải lời quảng cáo cho chính nghĩa, cho chiến thắng vinh quang mà là cái
gì kẻ cầm quyền mang lại. Quyền con người và miếng cơm manh áo.
Gương xưa
Trả lờiXóaCho dẫu hôm nay ngự bệ rồng
Tiếp nhau nghiệp đế thịnh rồi vong
Trần Thường thắng để nhơ khanh tướng()
Thì Nhậm thua còn rạng núi sông
Đuổi Mãn đánh Xiêm cùng góp sức (*)
Bình Nam định Bắc chẳng riêng công (**)
Trưng Vương sáng giữa lòng dân Việt
Mã Viện vùi theo chiếc trụ đồng (***)
_ _ _ _ _
() Đặng Trần Thường và Ngô Thì Nhậm
- Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai ai dễ biết ai
- Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế thế nào cũng thế
(*) 1789 vua Quang Trung cùng đại quân chiếm Thăng Long đánh đuổi quân mãn Thanh chạy về Tàu. 1785 ở rạch gầm, Xoài Mút đại phá quân Xiêm
(**) Phía Bắc thì diệt chúa Trịnh, phía Nam đánh dẹp Nguyễn Ánh
(***) trụ đồng của Mã Viện: Đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt
Trụ đồng …
Trả lờiXóaMã Viện cuồng ngông dựng tru đồng
Bạo tàn chém giết đúc xiềng gông
Ngỡ gà run rẩy trong hàm cáo
Nghĩ bọt bập bềnh giữa biển đông
Linh khi phá tù trời đất việt
Hồn thiêng mở ngục cháu con rồng
Tự do ấp ủ trong tim óc
Dân chủ rồi mai một buổi hồng
Sưu tầm chuyện cười
Trả lờiXóa1)Sau tiệc cưới, cô dâu chú rể động phòng hoa chúc rồi lăn ra ngủ. Nửa đêm, chú rể chợt bừng tỉnh vì tiếng cô dâu cười ha hả. Chú rể hơi khó chịu nhưng vẫn gắng dịu giọng hỏi :
–Có chuyện gì mà em cười vui thế?
–Em nhớ lời mẹ em hồi xưa. Cô dâu nói:
–Bà nói gì vậy em?
–Mẹ em thường bảo: “Xấu gái lại vô duyên như mày thì có chó nó lấy”
2) Một ông chồng nghi bà vợ mình bị lãng tai bèn quyết định thử nghiệm. Ông chồng khẽ khàng đứng sau lưng bà khoảng mười mét và gọi:
“Mình ơi! Mình có nghe rõ không?” không thấy Bà vợ trả lời, thế là ông chồng bèn tiến tới gần khoảng cách sáu mét rồi lại gọi:
“Mình ơi! Mìnhcó nghe không?” vẫn chẳng thấy Bà vợ ừ hử. Ông chồng bèn đi đến chỗ cách bà còn ba mét hỏi:
“Mình không nghe gì hết hả?”
Bà vợ đáp: “Lần này em trả lời là lần thứ ba rồi đấy!”.
3) Chiếc du thuyền đang trên hành trình ở Địa Trung Hải, đột nhiên đâm phải đá ngầm. Một vết thủng lớn làm tàu không thể đi tiếp được nữa và có nguy cơ bị chìm. Thuyền trưởng ra lệnh mọi hành khách phải mặc áo phao hoặc đeo phao cứu sinh nhảy xuống biển. Nhưng dù nói thế nào, ngọt nhạt có, hăm doạ có, ông vẫn không thuyết phục được họ. Ông đành để tay thuyền phó lo việc giải quyết đám khách cứng cổ.
10 phút sau quay lại, ông thấy họ đã nhảy hết xuống biển. Rất ngạc nhiên, ông hỏi viên thuyền phó thì anh ta trả lời: “Tôi thuyết phục từng người theo cách riêng hợp với họ.
Với người Đức, tôi nói: “Đây là lệnh, anh phải nhảy!”.
Với người Nga, tôi cổ vũ: “Đó là một hành động cách mạng!”. Với người Mỹ, tôi bảo: “Này anh, anh đóng bảo hiểm rồi mà!”.
Với người Pháp, tôi nhận xét: “Theo kinh nghiệm của tôi thì ôm phao nhảy xuống nước là một việc rất lãng mạn”.
Với người Anh, tôi nói: “Đây là một môn thể thao thời thượng”
Với người Italy, tôi nói: “Nói thật với anh, cái này đúng ra là bị cấm, nhưng…”.
Còn lại anh chàng Nhật Bản, tôi vỗ vai: “Mọi người nhảy hết cả rồi đấy, ta nhảy đi thôi!”
4) Có 3 du khách thám hiểm rừng Amazon thì bị thổ dân bắt. Đám thổ dân ra điều kiện, mỗi người phải tìm 10 trái cây cùng loại nào đó, rồi bỏ vào miệng ăn hết cùng một lúc, ai không mắc nghẹn thì không bị ăn thịt. Ba người đi vào rừng, ông thứ nhất đem về 10 quả táo. Vừa nhét đến trái thứ 2 thì đã bị nghẹn, và đời thế là hết. Ông thứ 2 may mắn hơn, tìm được 10 quả nho, nhét tới trái thứ 9 vào miệng thì bỗng nhiên cười càng lúc càng to, và cũng bị đám thổ dân ăn thịt.
- Hai người lên tới cổng thiên đàng, Ông thứ nhất hỏi: "Sao tới trái thứ 9 rồi mà ông cười làm chi để bị ăn thịt vậy???" Ông thứ hai trả lời: "Lúc đó, tôi thấy cha thứ ba đang khiêng về 10 quả dứa!!! hahahaha . . . hahaha"
- Về phần ông khách thứ ba, thấy hai người kia bị ăn thịt thì sợ quá bỏ chạy, đám thổ dân liền đuổi theo. Tới một bờ vực, cùng đường, ông này sợ quá la lên: Trời ơi!!! Chết con rồi! Có tiếng nói từ trên vọng xuống: Con chưa chết đâu, hãy cầm cục đá, đập vào đầu tên thủ lĩnh..". Ông này làm theo, tên thủ lĩnh chết, đám thổ dân nổi giận đùng đùng... Ông khách sợ quá la to: Trời ơi, chết con rồi!!! Có tiếng nói từ trên vọng xuống: Đó, bây giờ con mới chết đó!!!.
_ _ _ _ _
… là gì!
Ôm vũ trụ vào vòng tay thô ráp
Ném hư không khắp đến vô cùng
Bước ruỗi rong làm bạn tình chung
Đêm tĩnh lặng chưa từng che dấu
Ta thấy em dõi mắt nhìn đau đáu
Về trời xa khi nắng cuối chân trời
Em cứ đi và quên mất dòng khơi
Để vật vã cho từng con gió nóng
Em hãy đi vì tim còn rát bỏng
Để đến ngày … chưa từng biết về nhau!