Sau bữa nhậu tại nhà tôi (thật ra tôi không uống quá 1 chung
vì với hàng xóm tôi không bao giờ uống rượu. Cẩn tắc vô ưu!)
ông bạn Hải hùng
đứng ra hầu rượu và có cả ông Bảy dịu dàng ra mặt chỉ để dàn hòa với anh Hủ chìm
(dĩ nhiên trong bàn chẳng ai nhắc việc ly hôn vì đó là việc cá nhân của anh Hủ
chìm chẳng ai giúp được, vì chẳng ai biết can ngăn việc ly hôn là tốt hay xấu.
Nếu là gia đình anh em của anh Hủ chìm can ngăn thì đó là vì tình riêng chứ
không hề là cái kết tốt đẹp cho cô Mít và ngược lại. Tốt nhất hãy để nó diễn ra
như cái kết vốn có của nó cho dù ly hôn có dẫn đến cái kết xấu cho cả hai người
cũng vậy).
Tôi lại được bình an vì anh Hủ chìm cũng ngỡ ông bạn của tôi
không phải dân hiền lành gì. Mọi người vui nhậu vì mồi khá nhiều (nhưng rượu
ít, tôi cùng bạn tôi kiếu, ông Bảy cũng về thế là anh em gom mớ mồi đi kiếm chỗ
khác gầy độ nhậu tiếp.
Thế rồi vào chiều hôm qua tôi về nhà băng qua những đường
phố quen thuộc, chợt có tiếng gọi:
- Ê! Chí ngu!
Tôi dừng lại sau khi liếc qua đã nhận ra anh bạn Dương than
(quả có phần đúng với cái biệt danh anh em đặt cho Dương, anh trở thành giám
đốc một kinh ty thương mại) đang ngồi với một người đàn bà trong một quán cà
phê cóc. Khỏi đoán tôi cũng biết họ đang bàn việc làm ăn. Lẵng lặng tôi dắt xe
dựng vào vỉa hè (xe đạp nên không sợ bị phạt tội chiếm lòng lề đường với mức
phạt 300 ngàn trời đánh thánh vật).
- Chào chị!
- Ủa! đúng là Chí rồi!
- A! Chị Ngọc phải không?
- Ừ! Chị Ngọc đây! Chắc cũng đã 20 năm rồi Chí nhỉ! (giọng
chị đượm nét buồn)
- Hai người biết nhau à! Hay! tui khỏi giới thiệu. Mà sao
hai người biết nhau vậy?
- Tao với chị Ngọc lúc bé ở gần nhà nhau. Còn chị Ngọc ơi!
Thằng Dương với tui là bạn học.
Tôi định hỏi thăm chồng con hoàn cảnh nhưng kinh nghiệm sống
của đàn ông là cần hạn chế tối đa việc hỏi về gia đình phụ nữ! Đàn ông vốn có
bề ngoài phớt tỉnh Ăng lê như con dê gặm cỏ cho dù rơi vào hoàn cảnh chẳng hay
ho, còn với phụ nữ thì khó mà lần phản ứng của họ. Miễn cưỡng tôi hỏi cho có lệ
dù thâm tâm tôi rất quý chị Ngọc:
- Bé Tuyết khỏe không chị? À quên! Chắc bây giờ lớn lắm rồi!
- Nó lập gia đình rồi Chí ạ! Đã có một cu tí
- Chúc mừng chị có cháu ẳm rồi nhe!
Ánh mắt chị sáng lên khi nhắc đến cháu ngoại của mình. Những
đứa trẻ chính là những thiên thần cho ai nhận ra chúng, nhắc đến chúng, nghĩ về
chúng, nhìn thấy chúng là ai cũng có niềm vui sướng cho dù chúng chẳng cần tạo
ra phép lạ. Bản thân chúng chính là phép lạ! Bạn tôi đứng lên:
- Thấy mày chạy ngang tao định hỏi mày chút chuyện nhưng
thôi để sau, còn chị Ngọc và mày 20 năm mới gặp. Vậy hai chị em nói chuyện, tui
xin phép đi trước.
Nói xong bạn tôi gọi thêm ly cà phê đá cho tôi, trả tiền rồi ra cái xe Suzuki Sport và dọt mất. Nó không cầu kỳ trong ứng xử, dân làm ăn là vậy. Chơi với bạn thì tùy tính khí mỗi người và chấp nhận. Đó là điều hiển nhiên để duy trì tình cảm lâu dài, chẳng ai bắt con gà phải bơi dưới nước hay con lừa đậu trên cành cây thì cũng đừng bắt bạn mình hay ai thay đổi con người họ theo ý mình. Thật ra cách ứng xử nhanh gọn tùy tiện thường giúp mọi người giao tiếp khỏi mất thời gian và khách khí miễn cưỡng.
- Chị hiện nay sao rồi! gia đình chị ổn chứ!
- Chị mấy năm nay sống một mình, con Tuyết lập gia đình ra ở riêng, nó được cái siêng cũng hay đưa bé Xì trum quậy về thăm chị. Chị có 2 đứa con, thằng Hòa thì du học Canada rồi nó xin được ở lại.
- Quá tuyệt! Mừng cho chị! Mừng cho anh chàng Hòa!
- Mừng thì mừng thiệt nhưng con lớn rồi lại thui thủi một mình!
- Sao chị không về ở chung với con gái! Vừa được gần cháu vừa khỏi cô đơn.
- À! Có chị xui ở đó tranh mất thằng cháu. Chị đến ở không tiện. Miễn con mình vẫn thương mình nghĩ về mình là được rồi Chí ạ! Nói thiệt! Thương cháu thì nhiều chứ thương con bây giờ thì ít lại. Nhưng cháu thì nó sẽ ôm miết ba má nó. Nó về ngồi chơi với chị, được ẳm cháu chơi với cháu là chị mừng lắm rồi!
Tuổi già là vậy! Con mình, mình dành cả đời với tất cả cả tâm hồn và tình yêu thương cho nó, nhưng nó lớn nó cũng không hẵn ở chung với mình. Nếu không biết tìm niềm vui sống giữa cuộc đời thì tuổi già là điều bất hạnh.
Trầm ngâm rất lâu rồi chị Ngọc cuối cùng cũng hỏi điều mà chị Ngọc quan tâm nhất:
- Anh Ngọc khỏe không chú Chí!
Hơn ba mươi trước, cái thời tôi còn chạy lông bông vui sống dù hoàn cảnh gia đình tôi rất khổ vì đói thật sự. Cả miền nam là vựa lúa thừa nuôi cả Đông Nam Á lại rơi vào đói chẳng phải do mất mùa mà vì tất cả thực phẩm nhất là lúa bị thu gom hết cả trả nợ cho Tàu. Nhưng tâm hồn như đứa trẻ con lại tràn trề sức mạnh của tuổi trẻ, tôi luôn vui vẻ và đi chơi với bạn dù túi chẳng đủ tiền lấy 1 ly café đen và ngắm các cô gái với lòng yêu thích.
Lúc ấy, chị Ngọc và anh Ngọc của tôi thương nhau đã mấy năm nhưng bây giờ tôi hiểu nếu tôi vào hoàn cảnh anh Ngọc, tôi cũng sẽ hoãn việc thành hôn. Rất nhiều người đã rơi vào hoàn cảnh bế tắt cùng đường thời hậu chiến. Rồi chị lấy chồng rời khỏi saigon, ngã rẽ cuộc đời đã điểm, hai chiếc lá theo gió lăn đi theo hai số phận, tôi cũng không hề biết từ ngày ấy anh Ngọc và chị Ngọc (họ trùng tên) có bao giờ gặp gỡ chuyện trò gì với nhau không. Anh rồi cũng lập gia đình sau hơn mười năm đánh vật với cuộc sống và giờ anh cũng nghèo nhưng có cuộc sống đầm ấm với vợ và hai đứa con ngoan.
Là đàn ông, tôi tin là mình cảm nhận đúng, anh từ ngày cưới vợ có lẽ chẳng bao giờ nhớ lại cái thời còn thanh niên yêu một cô gái đã quay lưng lại với mình. Còn có nhớ chăng thì chỉ là cầu nguyện cho người ấy được hạnh phúc và bình an. Nhưng là đàn ông thì dễ đoán biết chứ phụ nữ thì tôi không hề biết mảy may nào. Nhưng dù thế nào, dù ngu cách mấy tôi cũng biết con người hành động đều có lý do riêng và được chấp nhận miễn nó không hữu ý hủy hoại người khác và làm băng hoại xã hội như những kẻ vì quyền vì lợi đạp lên đầu mọi người như bọn chính trị gia hay một số thầy chùa hiện nay.
- Anh Ngọc cũng khỏe, ảnh chưa 60 nên còn đi làm chị ạ!
- Chí có biết lần chị về xóm cũ hơn 20 năm trước, chị … chị có thăm hỏi mọi người nhưng chị không được gặp anh ấy!
- Hay chị sợ gặp lại ảnh? (tôi buột miệng hỏi và lại hối mình đã không uốn lưỡi 4 lần).
- Vậy là anh ấy vẫn còn trách còn ghét chị! Chọ biết!
Chi Ngọc quay ra nhìn ngoài đường, lẫn tránh tôi:
- Hoàn toàn không chị Ngọc ạ! Ảnh vẫn quý chị nhưng tình cảm riêng thì e rằng không còn như ngày xưa đâu. Ảnh yêu vợ con ảnh lắm.
- Vậy anh Ngọc có từng nhắc đến chị?
- Không! …
- Không nhắc đến chị sao Chí biết?
Vẫn là thế các bạn ạ! Có những điều người ta biết chắc nhưng lại không hề có bất cứ bằng chứng nhỏ nhất nào. Đối phó với phụ nữ thật khó, họ quá nhanh tìm ra sơ hở nhưng bù lại họ lại dễ dàng bị những kẻ nói láo lừa phỉnh, từng lời dối trá lại được tiếp nhận như là thánh nói. Tôi đành im lặng, vì càng nói sẽ càng làm mất lòng tin.
- Chị có lỗi với ảnh. Nhưng cuộc đời không như ý muốn
- Chị không có lỗi gì cả chị Ngọc! Sống cơ cực đến vậy,
tương lai xóa mất trong ý niệm của chúng ta, chị đã đánh vật cả đời mình cho
cuộc sống của chính chị, của gia đình chị. Dưới gầm trời này hay đứng trước
Chúa chị không thể bị phán xét (chị Ngọc theo đạo). Nếu bất cứ ai trách cứ chị
thì tôi đoan chắc anh Ngọc sẽ đứng ra bảo vệ chị đến cùng và bẻ gảy mọi lời hàm
hồ mù quáng thị phi.
Thái độ nhiệt tình hay thẳng thắn của tôi (tùy theo chị cảm
nhận) đã khiến chị thấy vui. Nhưng dù là kẻ ngu nhất đi chăng nữa tôi cũng hiểu
kẻ gây phiền muộn cho chị vẫn chính là bản thân chị.
- Chị Ngọc ạ! Không ai trách chị mà chỉ có chị trách bản
thân mình. Dù chị đã nghĩ sai khi trách mình nhưng việc đó đã cho thấy lòng chị
đẹp biết là bao.
Chúng tôi chia tay sau khi chị lấy số điện thoại của tôi và
không quên dặn dò tôi đừng kể lại với ông anh của tôi về cuộc gặp gỡ này (nhưng
tôi biết một phần nào đó chị muốn tôi nói lại với anh ấy, để anh ấy nhớ về chị
và để anh hiểu phần nào tâm tình của chị). Tôi hứa và dĩ nhiên sẽ không kể lại
với anh ấy, trừ khi anh tôi biết chuyện này từ ai khác và mở miệng hỏi tôi. Tôi
cũng không quên nhắc đến bé Xì trum quậy, đó là thiên thần hơn mọi thiên thần
che chỡ cho trái tim và cuộc đời của chị.
_ _ _ _ _
Về gần đến nhà sau khi chạy quanh quẹo tôi nghe tiếng gọi
với:
- Chú Móc Ku! Chú Móc Ku!
Liếc nhanh về phía tiếng gọi, tôi nhận ra là nhà của ông Bảy
dịu dàng, một nhóm người ngồi dưới đất, ngồi sát cửa quay ra nhìn về tôi là anh
Năm Cà. Khỏi suy nghĩ cũng biết là độ nhậu, tôi phớt tỉnh ăng ghen như xe ben
xuống ruộng và định đi thẳng.
- Chú nghi! Ê chú nghi!
Tôi lật đật thắng xe lại cái
cụp như bê nồi súp nóng. Chú nghi tức là Chí ngu, cách gọi chỉ có bạn bè
tôi biết. Đã là bạn từ cái thời học sinh cùng nhau chia xẻ thế giới ngọc ngà
không ai có thể quay lưng lại được. Có ai từ bỏ điều tốt đẹp hiếm hoi nhất của
đời mình. Nhìn lại đã thấy ngay thằng Dương than (gian thương) đi ra cửa đưa
tay quắc. Không biết thằng Dương bày trò khỉ gì khi nó biết tôi kiêng rượu với
mọi người (không kiêng với tôi).
Anh Năm cà lên tiếng hỏi khi tôi đã tọa vị nối vòng tay lớn:
- S.a.o sao mà kêu … kêu cái mà cái mà tên .. lạ hoắc . . .
Dương than đỡ lời:
- Tại hồi nhỏ, trong xóm nó đặt thêm cho nó cái tên, nghi
đây là nghi đâu trúng đó. Trong xóm nhà nó ở xóm Miễu họ ghiền chơi đánh đề.
- Cha Móc Ku ơi! Bây giờ cha còn khả năng đó không? Cho bậy
tui vài số kiếm vốn làm ăn với. Trúng tui hậu tạ!
Các bạn nghĩ xem, mấy ông nội ở xóm nhà nát này đầu cũng gần
2 thứ tóc mà vẫn cứ mê đồng mê cốt và ghè nhau tìm số đánh đề. Tôi kể các bạn
nghe nhé! Cách đây mấy tháng có cái xe tải chèn cái xe người gắn máy làm người
lái xe té vào hàng rào nhào vô gốc cây trứng cá. Thế là họ chận ngay cả 2 xe
lại để ghi lại số xe, hỏi tuổi cả hai tuổi con gì… mới cho tài xế xe tải và
người bị nạn về. Rồi bàn tán luận đoán lung tung thiên địa để ghi số đề.
Nếu số xe (số đầu số đuôi) còn dễ lấy, tuổi thì con gà con
khác con gà già, chưa kể gà mái khác gà trống (không tính gà trống thiến).
Nhưng lấy trứng cá thì luận (là vào lúc 11 giờ trưa tức đầu giờ ngọm theo thiên
tiên thì tí số 1, sửu thứ 2… kết hợp càn số 1, đoài số 2… nhưng cây thuộc mộc
tức quẻ chấn và quẻ tốn để luận theo mùa đẻ trứng mà chọn loại cá trong số đề…)
nói chung là một số người trong xóm tui còn giỏi hơn mấy nhà nghiên cứu dịch số
hay tử vi nữa.
Anh Hiêu sói (tức là siêu hói. Thật ra tên anh là Hiếu và bị
hói đến nổi các nhà bác học phải ganh tỵ vầng trán cao vòi vọi của anh. Nghe
nói từ khi 5 tuổi đến gần 30 tuổi anh vẫn còn mê chơi đá dế. Theo nghiên cứu
thống kê 99% người bị hói ở An nam ta nguyên nhân là do chơi đá dế và các bạn
đừng quên các danh nhân hói Việt nam ta ông nào cũng là tay chơi dế chuyên
nghiệp):
- Thôi ta tiếp tục cuộc thi!
Tôi ngạc nhiên muốn hỏi lắm. Nhưng để che dấu cái đầu đặc
sệt ngu của mình thì nên im lặng và đưa ra cái bản mặt trầm ngâm. Quan sát và
suy nghĩ, suy nghĩ càng lâu càng có cơ hội hiểu. Ở đâu tôi ngu chứ ở với làng
xóm nhà nát thì tôi cũng không đến nổi dẫn đầu.
Anh Đức kốp:
- Vừa rồi có kiến nghị tại riêng thành phố ta làm mẫu về vấn
đề các ứng cử viên hội đồng nhân dân các cấp là họ phải thực hiện lời hứa với
cử tri. Chấm dứt tình trạng mê tín dị đoan con ma nhà họ Hứa.
Tất cả đều cười rộ lên. Tôi ngạc nhiên lắm cũng không hổ
danh là Chí ngu, tôi buộc miệng:
- Đúng đúng! Từ hơn 10 năm nay hay hơn nữa. Ông bà nào ứng
cử cũng hứa về tình trạng cống rảnh không thông gây lụt lội trong xóm và đủ thứ
cải cách. Vậy mà lên rồi thì nạn lội nước mùa mưa và cả ngày triều cường cũng
ngập cùng mọi cái Nguyễn Y Vân. Có hỏi thì vẫn giống nhau câu trả lời là mấy
ổng hứa về cái cống thì đã cho nạo vét, chứ không có hứa về ngập nước. Nước
ngập ở các thành phố hay lũ lụt miền Trung thì Trung ương còn không làm nữa là!
Đột nhiên tất cả bò ra cười, tôi càng không hiểu. Quay mặt
nhìn ông bạn Dương than dò hỏi, nhưng hắn phớt lờ như con cá cờ mờ sáng.
Chú hai Chức có chờ mọi người im lặng mới lên tiếng:
- Vừa qua việc chính phủ chi ra chỉ 30 ngàn tỷ hỗ trợ cho
mọi người khắp đất nước đều được vay mua nhà đất thổ cư với lãi suất 5% năm và
vay dài hạn đến 15 năm. Điều đó đã vực dậy thị trường bất động sản của ta. Đánh
dấu bước thành công giúp đồng bào có cơ hội sở hữu nhà ở. Thông qua đó, cuộc
họp tại tất cả các tỉnh thành đều kiến nghị với nội dung chính như sau
Một: Từ thời hai Bà Trưng và các anh hùng dân tộc không cần dựng
tượng đài vẫn được dân Việt thờ phụng và được cháu con đời đời theo gươngchống
ngoại xâm giữ nền tự trị.
Hai: Trường học và bệnh viện cũng như cầu đường các vùng sâu
đang thiếu thốn trầm trọng.
Kiến nghị và sẽ được thông qua là 1ngàn 4 trăm tỷ đồng dựng
tượng đài sẽ được chuyển qua cho xây dựng cơ sở hạ tầng và phúc lợi xã hội. Chắc
chắn toàn lãnh thổ Việt nam ta không còn vùng sâu lắm ruồi bâu, vùng xa bán cà
na nữa.
Tôi suýt ngất đi vì hạnh phúc. (Ôi! Nếu được vậy thì còn gì
vui bằng. Thế mới là lo cho dân cho nước chứ. Tôi suýt phát khóc thì mọi người
đều cười to vui sướng.)
Anh Dứa ngại (ông bà ta đời trước hay đặt tên con Nhái, Cóc,
Ổi, Xoài, Mít… tên xấu dễ nuôi) lên tiếng:
- Vậy là còn tui với anh Móc Ku Ra Đốp phải hông. Tôi xin
thông báo nghị định quan trọng sắp được thông qua. Để thực thi quyền dân chủ
của Việt nam ta và để tránh tình trạng đòi đa nguyên đa đảng đấu đá nhau thiếu
tính nhất quán. Việc dân cử dân bầu sẽ được thực hiện nhưng không cần có đảng
phái đối lập. Bất cứ công dân Việt nam nào ngoài đảng đều có quyền ứng cử vào
hội đồng nhân dân các cấp, đang ráo riết hình thành các thù tục và điều kiện,
để chọn ra người có tài có đức tham gia lãnh đạo đất nước. Sẽ có quy chế kiểm
phiếu minh bạch để có kết quả bầu cử văn minh và công bằng.
Đến đây thì tôi khóc thật. Nhưng không giống các bà mít ướt
kêu gào hay khóc rấm rức như dạo công viên phát tức vì đạp cứt. Tôi chỉ nghẹn
ngào và rươm rướm chút téo tèo teo nước mắt đủ ướt hai tròng mắt thôi (như vậy
là nhiều rồi, đàn ông đổ máu được mà không rơi lệ mà). Tất cả lại cười lớn vui
vẻ. Tất cả mọi người quay lại nhìn tôi thích thú như con cáo chăm chú nhìn con
cú gặm miếng tàu hủ.
Tôi lên tiếng mà chẳng đợi ai mời:
- Ôi! Vậy là giấc mơ đã thành hiện thực. Không lâu nữa tại
cửa khẩu sẽ ngăn chận thực phẩm ương thối của Tàu, hải quan sẽ kiểm tra mọi
hàng hóa có tẩm hóa chất độc hại như chì và kim loại nặng, sữa thực phẩm cũng
được kiểm tra theo tiêu chuẩn iso. Hơn hết là luật pháp sẽ nghiêm trị nông dân
đang dùng hóa chất độc hại đầu độc đồng bào vào cây trái hoa quả. Kinh tế của
ta sẽ không lệ thuộc Tàu nữa.
Tiếng cười lại vang lên, kèm theo lời “hay lắm” của từng
người một. Cuối cùng ông Bảy dịu dàng cũng lên tiếng:
- Vậy anh em chọn ai thắng giải?
- Ai cũng hay cả!
- Hôm nay chuyện nào cũng hay!
- Nhưng tui đề cử anh Móc Ku!
- Ừa! Tui công nhận thằng Móc Ku nói ra y như thiệt! Tui đề
cử Móc Ku!
- Là sao?.... (tôi ngơ ngác như đứng giữa bãi rác mà thơm
ngát hương rừng Đà Lạt).
… Tất cả ra về trong tiếng cười và trạng thái vui vẻ thường
nhật của họ. Tôi được một túi đựng 5 cái bánh xèo, mớ rau sà lánh với cả rau
cải bẹ xanh tươi cùng bịch nước mắm chấm do chính tay bà Bảy dịu dàng pha cho
phần thưởng!!! Ông Bảy dịu dàng kín đáo dúi vào túi đeo trên vai tôi chai nước
ngọt mà tôi biết là còn hơn nửa xị rượu đế không pha chế từ hóa chất Tàu. Dương
than dắt xe đi cạnh tôi một đoạn đường.
- Sao mày lại chui vào đây nhậu vậy Dương than?
- Bác Bảy là bạn của ba vợ tao. Tao vào kiếm mày ai dè gặp
Bác Bảy ở đây!
- Ra vậy! Còn mấy cái bánh xèo thưởng là sao? Tao hổng hiểu
gì ráo!
- Chí ngu ơi là Chí ngu! Đó là cuộc thi “kể chuyện hoang
đường” ai kể cũng phải y như thật. Ai kể cũng hay nhưng mọi người thì cười còn
có mình mày thì … y như thiệt nên kể ra mày xứng đáng hoàn toàn nhận giải nhất!
- … bà mẹ nó!
Thế là tối hôm đó, tôi thức khuya một chút nhấm nháp những
cái bánh xèo ngon nhất trên đời bù lại cái tức bị chơi xỏ. Nghĩ lại rồi giữa
đêm vắng tôi ngồi cười một mình. Cười vẫn tốt hơn cho sức khỏe thay vì tức phải
không các bạn.
Bắt thang ...
Trả lờiXóaBắt thang lên hỏi ông trời:
- Niềm riêng riêng giữ nửa lời cũng không
- Muôn đời giữa chốn bụi hồng
Tấm lòng đãi với tấm lòng thì thôi
Bắt thang…: - Sông một bờ đôi
Dòng thời gian chảy lứa đôi dãi dầu
- Lòng người mê đắm bể dâu
Tự buông tự nắm có đâu tại trời
Bắt thang: … - Chẳng giữ lấy lời
Quay lưng ngã rẽ cho đời chông gai
- kiếp nào trúc hẹn duyên mai
Tình xưa không nhận, đơn sai lỗi thề
Bắt thang…. – Đâu chốn quay về
Diêm la không giữ, chẳng mê thiêng đường
- Giống người dở dở ương ương
Cõi trần tạm bợ vấn vương trói mình
Bắt thang … trời nổi lôi đình
- Hôm nay ta mệt linh tinh hỏi hoài
- Thiên lôi! ra đứng bên ngoài
Nó trèo lên nữa nhéo tai đuổi về!!!!!
Chí ngu nước mắt dầm dề
Lặng lờ nước chảy ủ ê mây ngàn
Trời rằng: - Con cứ thở than
Lòng già đau xót, ruột gan rối bời
Nghe ta biển rượu cứ bơi
Nuốt ngược nước mắt trọn đời lơn tơn
Không buồn chẳng giận thôi hờn
Kiếp sau con được ngu hơn thế này!
Thưa rằng: - Như thế hổng hay
Rượu giờ hóa chất có ngày con toi!
- Nhậu mà chê nữa thì … thôi!
Nhưng ta cũng sợ … hàng ôi của Tàu!
Chí rằng: - cửa khẩu ruồi bâu
Hại dân hại nước… phải đâu chó mèo
Trời rằng: - lớn nhất tội nghèo
Quan tham lớn nhỏ ăn theo … càng nghèo
Mà thôi đừng cố mè nheo
Kệ cha tụi nó đeo mang làm gì!
Em có còn ngược bước mùa thu
Trả lờiXóaĐêm có lắng nghe lời ru của biển
Bạn cây đàn tình còn lưu luyến
Trinh Công Sơn hay chính tiếng lòng mình
Đất Saigon đêm trả lại hư thinh
Tôi vẫn đợi từng ngày bên cửa
Tôi sẽ gặp . . . em không còn đẹp nữa
Kiêu hãnh thay bằng lời chỉ yêu thương
Có nên chăng! Đứng cuối con đường
Tóc bạc trắng và đôi tay run rẩy
Tôi không thể bên em chạy nhảy
Cùng vui cười đón bắt lá me bay
Mặc dòng trôi … Đêm lại về đây
Ta lặng chết … nghe sống ngầm vật vã
Như đá cuội thời gian trôi hối hả
Thiếu em bên đời tất cả đã hư vô
Tiến về Nam đoàn người Việt cổ
Trả lờiXóaSuốt ngàn năm những nấm mồ hoang
Biết bao phen mở ấp lập làng
Phải bỏ lại những xác người bị giết
Quyết gìn giữ giống nòi dân Việt
Lầm lũi miệt mài tiếp bước về Nam
Thân cụ già vùi đã đành cam
Xác trẻ lấp nơi sơn lam chướng khí
Chất xương trắng hơn Trường sơn hùng vĩ
Máu chưa tan ngập cả Hồng hà
Dựng quê hương nước mắt chan hòa
Lại tiếp ngàn năm thù nhà nợ nước
Vẫn bọn Tàu … muôn đời xâm lược
Quê hương ơi! có phải lúc ngày tàn
Ta đi tìm … ai biết ải Nam Quan
Hay chạy về đâu!!! Hởi Cà Mau đất muỗi
Nếu kiếp sau … tạ lỗi cùng sông núi
Quyết không làm dân Việt tủi hờn
Nếu kiếp sau … chịu thẹn với san hà
Thà làm cỏ cây, không làm người dân Việt
Đâu tiếng trống Mê Linh phá gông tháo xích
Cùng đứng lên… giặc chạy về Tàu
Đâu sóng Bạch Đằng cọc nhọn đỏ au
Ngập xác giặc ngàn sau trang sử Việt
Đây đồng bào cho dù lòng tha thiết
Nhưng giống nòi sắp phải diệt vong
Xin cúi đầu … thẹn nòi giống tiên rồng
Kiếp sau con . . . quyết chẳng làm dân Việt
Vẫn sông trong, sừng sững cao núi biếc
Mà cọng rau chỉ hóa chất Tàu
Đây trái cho con, chỉ để mà đau
Cũng thuốc độc làm sao thoát đói
Ngay nông dân nay cũng thành lang sói
Đánh độc vào từng luống đất quê hương
Kẻ ngồi trên nào có lương tri
Mở cửa khẩu thực phẩm …diệt đồng bào dân tộc
Con giờ đã đầu hai thứ tóc
Xin cúi đầu … chối bỏ nương dâu
Quyết không làm dân Việt nữa đâu
Mai ai biết … cái gì là dân Việt!