Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Nhặt nhạnh lại hôm qua



Nổi lòng ăn mày

Một lon một nón đến hôm nay

Góc chợ đầu đường lúc tỉnh say

Quan lớn chẳng làm tiền chẳng thiếu

Ăn xin không việc bụng không đầy

Được thời vó ngựa, vui nhiều đổi!

Thất thế lưng lừa, khổ lắm thay!

Cơ vận đất trời lòng nhân thế
Quay lưng bạn hữu. Tớ đây này!




Bông súng

Dòng sông êm ả bóng cây xanh

Hãy ngắm người ơi! Chớ vẽ tranh

Súng thảnh thơi về soi nước biếc

Sen nhàn nhã lại rút bùn tanh

Dưới bầu trời rộng mây bao lớp

Trên mặt hồ sâu sóng mấy tầng

Chẳng bận khoe mình cùng nhân thế

Hữu tình một sớm gió thanh thanh

Ngư phủ ngắm tranh "Sen"

Giong bườm neo lại bến khuya nay

Bán cá to còn tép để say

Thà với trùng khơi môi mặn đắng

Há cùng danh lợi túi vơi đầy

Biển đông mấy lớp cơ chìm nổi

Nghiệp đế bao lần vận đổi thay

Sáng tối say quên bùn tanh ấy
Bức tranh sen khéo vẽ tô này!

Có ...
Có nổi buồn san mãi chẳng hề vơi

Có kỷ niệm trọn đời còn ghi khắc

Quá khứ hôm nay ngày mai quấn chặt

Hỏi trăng vàng, trăng vằng vặt lung linh

Hỏi cao xanh, mây mấy lớp lặng thinh

Hỏi sỏi đá, rêu phong tình thiên cổ

Xin chớ bảo đời là bể khổ

Phút nhiệm mầu gặp gỡ… thưở hồng hoang

Khóc Bối Dĩ Chao

Thay má cu Tèo! khóc Dĩ Chao

Xênh xang áo mão với lầu cao

Lao tâm vị quốc! Cây kim gẩy (*)

Nhọc trí vì dân! Giọt nước trào (*)

Quân tử thua cơ buồn bọ ngựa (**)

Gian hùng đắc lợi khổ cò ngao (***)

Hay tô khéo đắp bùn nên tượng

Thánh chúa dân đen cũng máu đào



(*) Một cây kim làm gẩy lưng con lạc đà, một giọt nước làm tràn ly.

(***) Con bọ ngựa rình bắt ve sầu, nhưng sau lưng nó chim hoàng oanh rình bắt bọ ngựa
(***) con ngêu còn gọi con ngao, con vạng, Tích ngêu sò tranh công ngư ông đắc lợi 

Còn đâu
Thu của tôi! Ngàn vì sao lấp lánh

Những lá vàng tắm mát gịọt mưa ngâu

Xuân của tôi! Những buổi sớm còn đâu!

Ngàn hoa đẹp muôn màu trong mắt ngọc

Thiếu nắng hạ ai nghiên vành xỏa tóc

Vườn trái cây chín mọng đã xa rồi

Gió đông ơi! Đừng thổi rét tê môi

Ôi! Lạc lõng giữa cõi trời vô vọng

Tâm sự Cổ Tùng

Chống bạo quyền anh vào cuộc chiến

Tình yêu này dâng hiến cho em

Máu đổ ra máu đòi máu đổ thêm

Vòng oan trái một màn đêm sâu thẳm



Đôi mắt ngọc đã bao lần lệ đẩm

Tội tình này anh biết phải làm sao?

Lạc lõng anh giữa muôn tiếng hô hào

Bên tuyến ấy vọng lời gào rửa hận



Tranh quyền lực là trò đời bất tận

Anh chỉ là con chốt của trò chơi

Anh cần chi dị nghị của con người

Anh đã hỏng cuộc đời khi anh mất



Khi anh mất người anh yêu duy nhất

Máu tim này đền trả lỗi lầm xưa

Ngày mai đây trưa nắng đổ chiều mưa

Anh không được đón đưa người yêu dấu!

Tìm em!
Hơn ba mươi năm một lần qua bến nước

Ta gặp em cô lái chiếc thuyền con

Làn tóc đen chẳng điểm phấn tô son

Trăm con sóng lăn tăn đùa bóng ngọc



Đôi mắt ấy! chưa bao giờ phải khóc

Tuổi mười lăm anh bổng chốc dại khờ

Chị lái ơi! Rồi im bặt ngẩn ngơ

Cái nhìn ấy anh vẫn còn mang giữ



Nghe tin em trôi mình theo nước lũ

Cùng con thuyền cho bến cũ chờ trông

Con sông ơi còn soi bóng trời trong

Anh tìm đến. Chỉ ánh trăng sáng lạnh



Hẳn Thượng Đế đón mừng nữ thánh

Đứa con mà Ngài rất đổi yêu thương

Em có vui nơi chốn thiêng đường

Khi anh ở dương gian sầu muộn



Nổi cô đơn lòng dật dờ khắp chốn

Có kiếp nào ta gặp lại nhau không?

Nhưng mà thôi! Giữa chốn bụi hồng

Son sẽ nhạt nét môi cười héo hắt



Hởi thượng đế! Nổi buồn ta chất ngất

Chỉ mong người đừng chồng chất thêm lên

Chốn trầm luân ta xin mãi lênh lênh

Còn em gái! Hãy bình yên em nhé!

Giả từ
Anh trở lại em không bên gờ đá
Em ra đi bỏ lại lá thu vàng
Mọi đêm đời đâu còn buổi đăng quang
Ngàn sao lạnh buồn giăng mờ sương nhạt
Dẫu có được chín tầng cao ngất
Với vương quyền mà mất em yêu
thì còn chi vào mọi buổi đông chiều
Đã vây kín bốn bề tuyết phủ

Anh trở lại ngồi cùng bầy dã thú
Bến sống thương hàng liễu rũ thân gầy
Chốn hoang sơ cô tịch là đây
Trăng ngự đỉnh gọi mây về che khuất
tay muộn màng trong chốn đời ảo thật
Đuổi xô người hành khất khỏi vườn xuân
Một lần thôi sao chẳng được một lần
Nhìn tận mặt những vét hằn trên trán

Anh trở lại nước lũ về lênh láng
Nơi xoáy cuồng loang loáng sóng trào dâng
Đâu có còn cho cành lá lần khâng
Mà chỉ có cuốn vào dòng đen thẳm
Chân em vội trái tim non rỉ thắm
Bước chung tình va vấp dãm vào gai
Dĩ vãng ơi! sao cửa khép không cài
Quá khứ mở cho lòng em rạn vỡ

Anh trở lại muốn giả từ trăn trở
Nói một lời rồi theo cánh thiên dy
Có ai vui khi kẻ ở người đi
Đâu đó vọng lời hát ru em ngủ:
"Ầu ơ gối chăn không đủ ấm lòng
Người đi kẻ ở gió đông lạnh lùng".


Người ấy và tôi

Ta gặp nhau bên bờ ảo vọng

Em đẹp xinh anh nào mộng chung đôi

Lòng dặn lòng nhài cắm bãi phân hôi

Lời biếm nhẽ lấm bôi đền tình ái!



Những bài thơ em còn để lại

Ký ức nghèo say ngái buổi mờ sương

Em đi rồi cõi vắng có còn thương

Người lữ thứ trên ngã đường một lối



Em kiêu hảnh mà lòng em bối rối

“trăm năm em một cõi đi về”

Trót yêu em! Đời đã chán chê

Anh mang nhận nổi sầu về với biển



Về đây em! Chiều trông én liệng

Ngồi bên bờ sóng sẽ hát ru em

“sao vua chín cái . . .” lúc về đêm

Anh nhớ lắm! Anh thương em nhiều lắm…


Hòn vọng phu 1
Vọng phu tiết phụ mãi trông chờ

Nắng gió tư bề  đá vẫn trơ

Tinh tú soi chung từ dạo ấy

Non sông ngưỡng vọng đến bây giờ

Máu xuơng đền trả cùng quê khổ

Tâm tưởng theo về với vợ  thơ

Giặc bắc tham tàn gây uất hận
Cao xanh vạn thửơ vẫn ơ hờ
tran trung

Hòn Vọng Phu 2
Thương thay! Tô Thị đứng trông chờ
Mòn mỏi mong chồng hóa đá trơ
Chinh chiến chàng đi từ dạo ấy
Phòng khuê thiếp đợi đến bao giờ
Ngàn năm người viết trang tình sử
Muôn thuở nhân truyền phận trẻ thơ
Lặng lẻ ôm con buồn dỏi mắt
Chơ vơ một bóng khóc duyên hờ.
BM.


Hòn Vọng Phu 3
Hóa đá bao năm để mãi chờ
Vọng phu còn đó đứng trơ trơ
Người đi để áo phai từ độ
Kẻ đợi cho mưa lạnh đến giờ
Đôi ngã chông chênh cùng tóc bạc
Một niềm trăn trở với con thơ
Biết ai chia xớt miềm tâm sự
Nên cả rêu phong cũng hững hờ.
Đông-A

Nhắn Hòn Vọng Phu.
Mắc mớ gì em phải đứng chờ.
Cho chăn chiếu lạnh , gối mền trơ.
Tiêu-diêu Khổng-Tử từ muôn kiếp.
Hủ-lậu Nho phong đến tận giờ.
Tứ đức tam tòng toàn sách vở.
Công dung ngôn hạnh chỉ văn thơ.
Ba năm tang chế còn chưa thấu.
Của ấy xài đi chớ giữ hờ.
CN

Tâm sự nàng vọng phu

Quan trên phong hóa bắt em chờ

Rối ruột ôm con khá há trơ

Trói chữ trung trinh vào thửơ ấy

Cột danh hữu trách đến bây giờ

Đói nghèo con đỏ đâu bao chữ

Khắc kỷ dân đen được mấy thơ

Dẫu đạo thánh hiền trên mép lưỡi
Đành cam gởi sóng tiếng ru hờ
tran trung

Quan nhắn nàng vọng phu
Cổ lai chinh chiến . . . lại mong chờ

Đẹp thế mà sao cứ lạnh trơ!

Trước đó hai người vui mấy khắc?

Bây chừ một đứa tự bao giờ?

Giáp khăn gươm giáo ba dưa muối

Áo mão cân đai một túi thơ

Làm lẻ cho quan còn xuân sắc
Vọng phu đá tảng chiếu chăn hờ

Lời chồng gởi vọng phu

Thân ở ngoại biên hết ngóng chờ

Sơ giao chiến hữu đã nằm trơ!

Giữa trưa đóng traị không canh trống

Mờ sáng hành quân chẳng giấc giờ

Nhớ mẹ nhớ cha đà xế bóng

Thương con thương vợ hãy còn thơ

Lời thề năm cũ anh trao lại
Kẻo lỗi tình vong với nghĩa hờ
tran trung 

Khúc hát người du ca

Vĩnh biệt tình em mà lòng anh chẳng chết

Đứng bên triền mõi mệt kẻ tình si

Anh hứa rằng anh chẳng bỏ em đi (*)

Nhưng nấm mộ hoang đã mấy lần xanh cỏ



Anh ở đây và em thì nơi đó

Hoa xương rồng vẫn đỏ thắm lòng anh

Em ơi em! Biển vẫn một màu xanh

Bao dòng đổ mặn mòi đời tất tả

Gió cuốn quanh đời bao phen người vật vã

Cầu xin trời! em vấp ngã anh đau

Lời hát đây! Lời hát kẻ mang sầu

Kiếp lai sinh ta đâu còn gặp lại



Cõi vắng em có những chiều hoang hoải

Cuối bãi đầu ghềnh anh hát khúc du ca

Có những ngày bờ vắng mặt trời xa

Nắng chói lọi biển dâng ngàn đợt sóng

Anh hát gởi em về miền cát nóng

Nơi khô cằn không một bóng cây nghiên

Rằng vườn xưa có một gã cuồng điên

Không biết nhớ nhưng không quên người con gái

Thiếu người chăm chỉ còn gai cỏ dại

Anh trở về sống với biển màu xanh

Vĩnh biệt tình em! Mà lòng anh chẳng chết.
_ _ _ _
(*) Câu thơ trích trên blog của tác giả! TT mượn chứ không hề đạo văn
Giông bão lòng tôi
Đến phố đông nắng về trên tóc rối

Qua cánh đồng tay vội lúa nghiên cười

Lên núi cao mây buồn người không đến

Về biển xanh ai ghé bến neo thuyền



Lời huyền hay lời nguyền

Chênh vênh chênh vênh giọt nắng rọi

Lênh đênh lênh đênh con sóng gọi

Anh cuồng say vói những vì sao



Chôn đời nhau hay chôn những khát khao

Mong manh em mong manh anh vào mộng

Mới hôm nào biển động

Lồng lộng lấp hư vô

Người về người về giữ vết đơn côi

Người đi người đi đến ngồi trên triền dốc

Người đi người về thầm khóc

Ta là ai đơn độc giữa đền thiêng



Vỗ giấc ngủ yên hay vào cõi cô miên

Riêng em riêng anh hai mặt trời soi bóng

Nhớ nước nhớ mây mặt hồ em một bóng

Quên lối quên đường bờ ảo vọng là đây!



Men rượu cay hay ta chỉ tự say

Em va vấp kiếp lưu đày tình ái

Đông phủ quanh sao lá vàng ở lại

Có ai còn đuổi lấy lá me bay



Chiều đã phai hay ký ức không đầy

Lá lay lá lay cho cây đứng lặng

Nhẹ tênh nhẹ tênh trong cõi vắng
Đêm nay người về làm giông bão quanh đời!


Lời hát người du ca

Mưa vẫn rơi rơi bắc cầu bảy sắc

Đêm trăng tròn vằn vặt ánh trăng thu

Cuối nẽo anh qua góc nhỏ mù mù

Cất tiếng hát gởi lời ru em ngủ



Nói vạn lời sóng ngàn năm không đủ

Em trong anh bao nhiêu buổi chiều đông

Lửa nhóm cao không sao đủ ấm lòng

Đời ta vẫn trôi theo dòng định mệnh



Ngủ ngoan nhé! Em ơi! trời trở lạnh!

Đừng thức khuya ngồi canh cánh trông chờ

Thơ là em và em cũng là thơ

Biển vẫn bên bờ cùng đất trời không đổi



Mỗi sáng mai anh trao em ngày mới

Bên con thơ đẹp hơn cả thiên thần

Anh ước gì được đến để làm thân

Để cả em cả con ân cần mời gọi



Cuộc đời anh dù trong ngỏ tối

Hãy biết rằng anh chỉ mỗi yêu em!

Tình si
Bạc lắm! Bao phen vẫn đợi chờ
Trần ai lưới ái chịu ngu khờ
Sông chưa ngừng chảy! Muôn con sóng
Mộng đã tan rồi! một giấc mơ.
Giọt nước hữu tình rơi thánh thót
Đèn đêm vô giác đứng trơ trơ
Trêu ngươi mới biết lòng nhân thế
Đánh đố cuộc đời: em với thơ



TT đang nhặt nhạnh lại mấy bài thơ cũ mà cái máy tính hư đã mất hết số thơ đang bên blod yahoo. Hy vọng tìm thêm được một ít nữa.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét