Em lên xe, hoa đời kết trái
Nhạn theo đôi gấp lại cánh thiên dy
Chiều vắng bóng kẻ si tình dưới bến
Gã cầu thực đâu nơi nào cần đến
Bước lang thang rừng cổ tích hoang
sơ
Đèn hắt hiu gã ngớ nửa bài thơ
Ai chờ gã! gã chờ ai! Ai biết!
Ngày đông rét thôi nổi niềm da diết
Một bờ vai dỗ giấc em ngoan
Tuyết Sapa điểm trắng tợ rừng xoan
Màu son đỏ thua làn môi em thắm
Xuân sẽ đến, chừ, đi rất chậm!
Người bên em qua vạn dặm sông dài
Khua mái chèo lấp lánh nắng ban mai
không phải xước những lá gai cỏ sắc
Dòng phấn trắng rõ ràng không thắc
mắc
Một vòng tay giữ chặt một vòng tay
Tiếng ve kêu lan trên khúc sông đầy
Mưa cánh phượng qua gót sen em
bước
Hoa cúc trắng cười khắp miền xuôi
ngược
Tây bắc tặng em hương vị táo mèo
Đồng đất quê hương khói bếp dẫu nghèo
Miền đất lạ theo em về mái ấm!
Nhịp ba nhịp ba, đất không trải gấm
Giọt mồ môi thấm đẫm cội tình yêu
Bốn mùa em như hạt sương chiều
Đất xanh mãi nhẹ nhàng hương dã
thảo
_ _ _ _ _
Tội ác của ai hay đất nước ta còn nghèo!
_ _ _ _ _
Nhục vinh
Đất Việt bao ngần lớp sóng xô
Cháu con Âu Lạc dựng cơ đồ
Quang Trung muôn thưở trang danh tướng
Chiêu Thống ngàn năm kẻ tội đồ
Hào khí truyền Bình ngô đại cáo
Lập lờ ký mật nghị Thành đô
Bạn thù xiềng xích ngàn năm lẻ
Bán nước buôn nòi vạn kiếp nhơ
_ _ _ _ _Tội ác của ai hay đất nước ta còn nghèo!
Sự
việc đau lòng xảy ra vào sáng 25/9. Do gia đình quá nghèo khó, em Phạm Thị
Nhung (10 tuổi, học sinh lớp 3 Trường Tiểu học Đức Bồng, xã Đức Bồng, huyện Vũ
Quang, Hà Tĩnh) nhịn ăn sáng đến trường.
Đến
khoảng 10 giờ, Nhung quá đói nên xin cô giáo chủ nhiệm một hộp sữa tươi để
uống. Lấy sữa cho Nhung uống nhưng thấy Nhung vẫn đói và sức khỏe yếu vì em vốn
có bệnh tim bẩm sinh, cô giáo gọi điện thoại nhờ hàng xóm nhắn cha mẹ Nhung đến
lớp đưa con về.
Anh
Phạm Văn Vân, 38 tuổi, cha Nhung, lọc cọc đạp xe đến trường đón con, chở theo
hai đứa em của Nhung cùng về. Nhung đạp xe đi trước, cha đạp xe chở hai em đi
sau.
Anh Vân đau buồn nhớ lại: “Khi đi được hơn 2 km đến
đầu cầu Động thì con quá đói và mệt nên đạp xe lảo đảo. Chiếc xe đâm vào thành
cầu, con rơi xuống sông. Tôi vội vàng vứt hai con trên đường lao xuống cứu
Nhung nhưng nước chảy xiết quá, tôi gắng hết sức nhưng không tìm thấy con…”.
Di
ảnh em Phạm Thị Nhung (học sinh lớp 3 Trường Tiểu học Đức Bồng, xã Đức Bồng,
huyện Vũ Quang, Hà Tĩnh).
Sau gần hai giờ đồng hồ chính quyền địa phương cùng người
dân mới tìm vớt được thi thể Nhung. Ai cũng rơi nước mắt khi bộ quần áo ướt
sũng trên người em cũ rách. Mọi người về nhà tìm quần áo thay cho Nhung mà
không có bộ nào còn lành nguyên. Ba đứa em của Nhung cũng đang đói lả.
Xóm
giềng đến giúp làm đám tang cho em thấy gia đình không còn gạo nấu cơm cúng,
bát đũa cũng không đủ bộ sáu cái. Thầy, cô giáo và người dân đã mua bộ quần áo
mới và đồ để quàn cho Nhung.
Chị
Lê Thị Quý, mẹ Nhung, nói trong nước mắt: “Nhà không đủ ăn. Chúng tôi cố gắng
đi làm thuê nuôi con nhưng cũng đói lắm. Nhung bị bệnh tim bẩm sinh, vừa đưa
cháu đi mổ tim về nên gia đình khánh kiệt”.
Tội ác hay nghiệp lực
Bữa cơm muối ớt của học sinh Vân Kiều
https://vn.news.yahoo.com/b%E1%BB%AFa-c%C6%A1m-mu%E1%BB%91i-%E1%BB%9Bt-c%E1%BB%A7a-h%E1%BB%8Dc-sinh-v%C3%A2n-043816525.html
cảm ơn blog chia sẻ
Trả lờiXóahạt điều rang muối