Gã bước khỏi nhà dù đã hơn 2 giờ khuya. Đang là mùa mưa nên
có thể trời khá lạnh nhưng gã không thấy lạnh, gã vẫn thấy nóng và khi dọc bờ
sông có nhiều con gió hơn nhưng vẫn không làm gã thấy dễ chịu. Gã mệt và lòng
như đang bị nung đốt.
Người đàn bà đá tảng, nàng mãi là nữ hoàng thơ tự do của
riêng gã, nàng là nguồn thơ và giờ đây gã không biết nên biết ơn hay trách cho
ngày ấy, trách người thì không rồi, gã từng có niềm mong ước được ở cạnh nàng,
chỉ ở cạnh bên nàng như một người làm thuê để được chăm sóc nàng, với gã như vậy
là đủ. Gã là gã ngớ!
Nhưng vụng về làm sao để nàng đuổi cổ gã thẳng thừng sau khi
gọi gã là tên “lưu manh”, gã lủi thủi chênh vênh chẳng biết mình đang ở đâu hay
lơ lững giữa nơi nào nữa. Cái an ủi duy nhất của gã là lời nhắn nhủ, có thể
nàng dành cho người khác nhưng với gã thì nhất định đinh ninh là dành cho gã
“dù thế nào cũng cầu chúc người chốn ấy được bình an”, nhưng làm sao đây khi gã
hứa với nàng rằng “anh hứa rằng anh chẳng bỏ em đi”.
Biển của gã vẫn mênh mông một màu xanh và tận đáy sâu vẫn
dâng từng cơn bão lớn. bấy lâu nay nàng còn có quan tâm đến gã không? Không biết,
nàng làm bạn với cây đàn và đến giờ nàng có còn phải một mình ngược bước mùa
thu không, cái gã vẫn sợ là nàng đã gấp lại lòng mình. Gã buồn lắm, gã vẫn là
thằng đàn ông hư hỏng, trời đêm trước luôn có nàng lộng lẩy và nàng thơ len lén
đâm vào trái tim của gã để tuông chảy những lời thơ và chán nản bỏ đi khi bài
thơ chưa bao giờ viết hết.
Gã nhìn xuống dòng sông quay ngược về quá khứ cái tuổi 16 đi
qua bến sông chợt yêu thầm chị lái đò mà chẳng bao lâu chỉ còn là ký ức.
Dòng sông đen kịt lấp lánh ánh đèn đang trôi, người phụ nữ
hiện ra rõ ràng không chỉ là kỷ niệm. nàng hồn nhiên thông minh và tỏa sáng nụ
cười, bên nàng không còn ưu tư và từng nụ hoa Đà lạt như cũng đang cười. Gã chợt
lạnh buốt lạnh từng cơn. Gã đang sốt, lý ra gã phải về nhà nhưng gã nán lại,
đây không phải lần đầu và chắc chắn có lần cuối cùng. Đây có là lần cuối cùng
chưa!
Gã luôn là kẻ đứng bên lề, gã luôn là người ngoài cuộc, gã
không có gia đình!
Cuối cùng gã cũng đi về nhà, lạnh hơn, xương từng cơn nhứt
nhối. Gã chẳng vội, những người lính, những người băng qua chiến tranh dù ngắn
hay dài chẳng ai xa lạ với nó và họ vẫn bước đi cho đến khi ngã quỵ chẳng một lời
than. Gã khép lại cửa và nằm xuống cái nệm Kim đan cũ, cái nệm này vô giá vì
con trai gã lúc bé tè dầm khiến cho nó nồng khai nhưng cái mùi khai đó với gã lại
vô cùng quý giá, tiếc bây giờ nó không còn khai nữa.
Trùm kín mền gã vẫn lạnh, không phải lạnh từ ngoài mà lạnh từ
xương ra.
- Bàn tay em anh hãy nắm
Gã bắt đầu lo mơ suy nghĩ khó giữ 1 dòng, có lúc gã mê đi
hay ngủ nhanh vài phút lại tỉnh. Gã giơ tay muốn nắm, bàn tay biến mất chỉ có khoảng không. Nàng đã
ra đi, nàng đã mở trang đời mới, nàng đi thật rồi, gã không thể giữ và vĩnh viễn
từ nay gã không còn được quyền lo lắng bận tâm về người nữa. Gã không có quyền. Gã lại mất, gã bị số phận trong trò chơi may rủi hắt hủi, số phận đem đến cho
gã người đàn bà đá tảng cần gã thắp sáng lại một vì sao, gã không làm được
ngàoi việc dâng thành bão tố xô ngã đền đài. Số phận lấy nàng đi đưa về cõi vắng.
Số phận lại đưa đến người phụ nữ đem đến niềm vui, gã tìm được tìm vui từ những
điều nhỏ nhặt quanh mình, số phận lại đến cướp đi trong cuộc chơi dành cho người
ngu ngốc. Gã mất và vĩnh viễn trong cõi đời này gã không còn một người phụ nữ để
lắng nghe lời tâm sự, cánh cửa đã khóa lại mà chẳng có chìa, tấm thân đã vùi
chôn chẳng biết bận tâm con dế con trùng kêu rỉ rả. Không bao giờ còn ý niệm
người bạn gái cho gã tâm sự kể cả điều nhỏ bé thầm kín nữa.
Gã đứng trước vách sắt đứng chọc trời, gã dùi chẳng thủng. Điểm
kết thúc ở đây!
_ _ _ _ _
Gã ngồi giữa chiếc cầu cầu hôi hám, hai tên quỷ tốt đứng
nhìn gã với vẻ châm chọc. Sao gã ở đây, nếu đến gã thường đứng trước điện Diêm
la. Mà cần gì thắc mắc, mọi việc sẽ rõ ràng ngay.
- Mày đừng sợ Ngớ! Mày đến đây không ai đếm để biết bao lần.
Gã chợt cười, gã làm gì sợ cho dù dây có là lần đầu tiên. Chợt
tên quỷ tốt tát gã nẩy đom đóm mắt, đau quá! Sao lại đau, nếu không có quyền
năng của Phán quan thì không ai đánh ai đau được.
- Lần nào mày ngồi ở đây để chúng tao lôi qua cầu mày cũng
nhe răng ra cười. Tát mày mãi cũng đâm nghiền hahahaha!
Vậy là gã hết làm thơ, hết viết nhãm, hết chữi đổng, hết còn
gặp nàng quỷ cái, hết làm khách ở điện Diêm la. Gã đã chết! Gã bật cười sảng
khoái! Hai tên quỷ tốt lắc đầu
- sao cứ nhe răng cười, bị tát rồi lại cười lớn. Cứ bổn cũ lập
lại mãi vậy Ngớ! mày biết không Ngớ! Mày có một dấu ấn để tao nhận ra mày bao
nhiêu kiếp chính là lúc này dù dưới hình dạng nào, cười mĩm bị tát lại cười to,
cái tiếng cười đó dù âm giọng nào cũng toát ra cái gì đó, nghe thật khó chịu.
Đi theo tụi tao.
Gã vẫn ngồi im vì gã nhìn thấy 4 tên quỷ tốt khác đang kéo một
băng ca lết dưới đất và người nằm trên vắt chữ ngũ đang hát ngêu ngao chính là
lão Gàn:
Tâm sanh tức cảnh có
Rõ vạn pháp liền sanh
Ghìm tâm đỏ mắt chó
Rơi thẳng hầm kim cang
Tìm phật vào tuyệt lộ
Chỉ được toàn ý ngôn
Thánh phàm chung một lỗ
Vô sự lại cầu gì!
Gã lại nhìn thấy sư Ngố đang bá cổ 2 tên quỷ tốt và giật
sang trái lại giật sang phải, miệng lãm nhãm ngêu ngao, 2 tên quỷ tốt đang làu
bàu nhưng không sao thoát khỏi tay sư Ngố hẵn y như gọng thép:
Giật trái một bên, phải một bên
Lăng xăng chộn rộn dưới lên trên
Ba mươi tháng chạp lăn ra nghẻo
Sợi chỉ hạt cơm nợ phải đền
Phật pháp in tuồng cây cọc gỗ
Tăng ni lại nhổ để xây đền
Này này ta bảo cho mà biết
Ngủ ỉa ăn cơm chẳng ngụy chân!
Gã cười lớn khoái chí, gã nằm lăn trên cầu. hai tên quỷ tốt
bực bội nắm hai cổ tay gã định kéo đi nhưng lại trơn tuột, lại không sao túm được cổ
gã mà kéo, chúng đành trở lại bổn cũ như bao nhiêu lần đối phó với gã, chúng nắm
cổ chân mỗi đứa một bên lôi gã đi xềnh xệch:
Chuyện của người ta trả lại hôm nay
Dẫu có nợ mỏng dày ta không trả
Giữa nhân gian đời người vật vả
Kiếp lai sinh chẳng gặp lại bao giờ
Thôi kết rồi cổ tích những bài thơ
Để bến chờ cho thời gian hủy hoại
Cửa tử sinh như chợ chiều qua lại
Ta thênh thang một cõi đi về._ _ _ _ _
Còng lưng mẹ
Khua mái đưa con đến đại ngàn
Ngỡ rằng giúp nước cứu giang san
Hòa bình lơ láo Hoàng sa đảo
Thống nhất ngu ngơ Hữu nghị quan
Chiếm đất nghênh ngang bầy cán ngố
Mất nhà nhếch nhác đám dân oan
Bạc màu áo trận, còng lưng mẹ
Uổng phí hai đời khó oán than .
Rất vui khi HN được nghe tác giả nói về nguồn gốc ra đời của bài viết này nên hiểu được phần nào. Cám ơn nhiều. Hihi.
Trả lờiXóa