Tôi mệt và đói, chỉ tại chị Năm lắm miệng ăn nói lung tung
mà tôi bị anh chồng cô Mít cũng là con rễ chị Năm bỏ cả ngày nhậu săn tìm.
Chuyện là cô Mít lấy anh chồng từ năm năm trước, đã biết anh
Hủ Chìm nhậu liên hồi kỳ tận khi mới hẹn hò, nhưng sau ngày cưới anh làm thì ít
vì họa hoằn mới có người thuê anh phụ hồ, vì có ngày kiếm rủ anh làm thì sáng
anh còn chưa tỉnh rượu. Cái khổ là cô Mít khi ấy ngây thơ, thấy anh nhậu nhiều
trong cái xóm nhà nát (vì chẳng còn ai lợp lá) nên tưởng anh ăn ra làm nên lắm
tiền ăn nhậu, ai dè anh đi nhậu ké là chính.
Nghĩ cũng tội đám dân nghèo ăn nhậu, vừa chặp tối anh em đã
phải do thám xem anh Hủ Chìm có đang nhậu ở đâu khác mới dám bày ra nhậu (sai
quấy cũng tại mấy bà, chẳng cho chồng nhậu chứ nói gì cho nhậu ở nhà). Nhưng
rồi lù lù ở đâu ra anh Hủ Chìm trờ tới miệng luyến thoắng chào hỏi rồi ngồi
xuống tự phạt mình 3 ly và ngồi lì đến khi tàn cuộc. Lại thêm một chuyện ngỡ
như vô lý mà thật ra hợp lý, ai có móc méo hay nói thẳng vào mặt anh Hủ Chìm
cũng vô ích, dân nhậu xỉn thì chẳng còn biết mô tê ai với ai chứ nói gì phải
quấy mấy con chấy. Nhờ vậy, anh có độ nhậu thường xuyên. Trừ khi đám dân nhậu
xóm nhà nát chết ráo anh mới chừa bỏ rượu.
Ở ngoài anh tỉnh thì lầm lì chỉ nghe mà không nói, đang nhậu
và sau khi nhậu thì anh chỉ nói mà không bao giờ nghe.
Ở nhà anh tỉnh thì đánh vợ mắng con, nhậu về chỉ lè nhè rồi
lăn ra ngủ như chết.
Hôm kia, tôi tranh thủ buổi chiều đạp cái xe đạp cà tàng ghé
nhà bạn bè kiếm ve chai giấy vụn để khi phường ghé nhà thì tôi có mà đóng góp
phong trào “kế hoạch nhỏ” .
Tôi ghé nhà anh Giang mai (mai là biệt danh).
- A! Thằng ngu! Mấy tháng nay mày không ghé tao. Tháng trước
anh em họp mặt đi nhậu lẩu dê với rượu Long An chính gốc không có hóa chất độc ba Tàu do bà cố nội con dâu thằng Sang tôm
càng nấu (tôm càng là biệt hiệu của ông bạn Sang khi đi anh hất mặt hết nhìn
trái lại nhìn phải). Mày luôn vắng mặt là sao!
- Hôm đó tao bận.
- Dĩ nhiên rồi! Mày bận ngó đã thấy ghê, không bận nhìn càng
kinh tởm!
- Mày coi trong nhà có giấy báo cũ, hay mớ ve chai nào bỏ
cho tao xin.
- Mày lấy mớ đó làm gì?
- Nộp cho phường cho phong trào kế hoạch nhỏ.
- Được! thường thì mớ ve chai đó vợ tao bán lấy tiền cho
thằng cu Tí út. Nhưng tao sẽ gom cho mày, nhưng mày phải đi với tao ăn tô phở
đã.
- Vậy thôi! Đừng để trẻ con thất vọng ở cha mẹ! với lại tao
ăn … ờ ờ tao mới ăn với thằng Lộc.
- Mày ghé thằng Lộc cộc rồi hả?
- Ừ! Nhưng nhà nó không có ve chai! Tao đi đây!
- Không! Tao sẽ cho cu Tí út tiền bảo là bán ve chai rồi! Nó
cần tiền bỏ heo chứ không cần ve chai. Mày cần ve chai nộp phường. Đợi tao
chút!
Chẳng nói thêm, thằng bạn móc điện thoại ra và gọi
- Alô! ừ tao Giang đây! Ê Lộc cộc, hồi nãy thằng Chí ngu ghé
mày hả? Tụi bây đi ăn cái gì? . . .
không, không có gì, tao tưởng thằng ngu ghé mày. Thôi nhé Lộc cộc, bữa
nào ghé tao uống cà phê rồi đi mát xa. ừ … ừ. Bye nhé!
Thằng bạn nhìn tôi riễu cợt:
- Mày giởn mặt với nhà cầm đồ hả? Không nói nữa! đi ăn với
tao thằng ngu.
Tôi cảm động lắm, không chỉ thằng Sang tôm càng, thằng Giang
mai, thằng Lộc cộc, thằng Phát khùng mà mấy người bạn học cũ còn gặp nhau luôn
trân trọng tất cả những gì có với nhau từ thời đi học. Khi xưa trong đám thì
tôi là thằng đẹt nhất, gầy gò nhất, xấu trai nhất, học ngu nhất, bị ăn hiếp
nhiều nhất … nên giờ được quan tâm chăm sóc nhất. Còn bây giờ tôi lại có thêm nghèo
nhất, ốm nhất. Không lẽ cứ mặt dày để bạn bè khao mà mình không thể có tiền cho
cái khoản ăn nhậu tốn kém hoàn toàn không cần thiết. Bạn tôi như đọc được suy
nghĩ của tôi.
- Ngu nè! Mày bỏ cái sĩ diện ngu ngốc đó đi, những thằng bạn
học như tụi mình còn gặp nhau là quý lắm. Bây giờ đã có đứa chết rồi! Từng tuổi
này ai không hiểu tình nghĩa mới là quý báu thật sự, tiền bạc chỉ là phương
tiện cho cuộc sống, có thằng chó nào lắm tiền ăn dọng mỗi ngày được quá 4 cữ
đâu. Thôi! Đi với tao.
- Nhưng tao đang bận. À không! Tao có việc thiệt mà Giang!
- Bỏ mẹ cái việc đó đi!
Quay lại thằng Giang nói vọng vào trong nhà:
- Cục vàng 55 kí của anh ơi! Anh đi công việc, không ăn cơm
nhà nhe! Đừng để phần.
- Ừa! biết rồi, đi đi con bò … của em!
- Ủa! mày là mai hay là con bò?
- Má vợ mày! Vợ tao nó khen tao như con bò mộng nên với nó
tao là bò hiểu không?
. . .
Cuối cùng trên đường về tôi cũng kiếm được hơn 2 kí giấy và
mấy bao ni lông lớn đựng cơ man nào là vỏ chai nhựa nước tương nước mắm, nước
ngọt và cả vỏ lon bia.
Cái chuyện đời luôn ngoắc nghéo, đám nhà giàu và mấy viên
chức nhà nước thì ê hề vỏ lon bia, nhưng bảo đảm 1000 phần ngàn là phường không
thu được cái nào, thế nhưng cái đám dân cùi mía như tôi cả năm không mua quá
thùng bia thì tôi đang có cả trăm cái. Đó là chưa ghé thăm hết bạn bè.
- Chú Moc Ku Ra Đốp! Ê! Chú Moc Ku Ra Đốp! Ê …
Tôi thắng xe và quay lại:
- Chào chị Năm!
- Chú vô đây! Tui hỏi cái này rồi lấy cái đó ra cho chú coi!
Tôi giật mình, cái chị Năm này 2 năm trước phải giải phẩu
cắt bỏ 1 phần tử cung. Nhưng cắc cớ chị Năm này lại đem ngâm vào hủ cồn giữ lại
chẳng biết thật sự để làm gì, nhưng cứ vác nó ra khoe với mấy bà bạn. Tôi sợ
lắm, phải tìm đường tháo lui. Chắc chắn trên cõi đời này chẳng có cha nào muốn
coi cái quỷ của người phụ nữ quá 50 tuổi đó làm gì. Tôi quay lưng
- Tui có chiện gấp! Có việc gì hôm khác tui ghé chị nhe chị
Năm!
- Í . . . í . không được, chú Moc Ku làm gì vội vậy! Chỉ mất
ít thời gian thôi!
- Chị Năm ơi! Tên tui là Chí, chị đừng có kêu là móc cu nghe
ghê quá! Với lại tui không coi cái cái .. cái gì đó mà bác sĩ cắt ra của chị
đâu! Thiệt tình đó!
- Cái chú này! Tui đâu có lấy cái đó cho chú coi, cái đó cũ
mèm rồi. Tui cho chú coi cái khác!
Tôi chợt lạnh người, bây giờ người bị bệnh ung thư nhiều
lắm, phụ nữ dễ bị ung thư vú lắm, nếu chị Năm mà bị ung thư tử cung càng dễ bây
giờ ung thứ vú lắm. Mà đi giải phẩu cắt rồi khoe thì có là chết mẹ! Tôi lắp
bắp:
- Tôi không coi … vú … vú!
- Cái gì vú sữa ở đây! Tui nhờ chú coi lại giấy tờ ấy mà!
Nhanh lắm.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Ở cái xóm nhà nát này lắm chuyện kỳ
đời quái dị chẳng thiếu. Nếu các bạn vào đây ở sẽ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc
nhiên khác và rồi cuối cùng lúc nào cũng phật phòng lo sợ. Như cái lần thằng
nhóc Khải chịu chơi, nó trẻ 24 tuổi, một lần nghe ba nó nói ông Bảy dịu dàng
đầu hẻm chửi ba nó “mày già mà ngu như con căng gu ru”. Nghe đâu nó mới bị bò
đá (bạn gái bỏ) nên ấm ức dồn khí tức lên ngập cổ và đến gặp ông cụ già bằng
tuổi ông nội nó hỏi cho phải lẽ. Kết quả nó bị ông già đánh cho không kịp chạy.
Sau vụ đó, hàng hóm chẳng ai dám solo tay đôi với ông Bảy dịu dàng. Họ đồn nhau
ngày xưa ông là lính biệt kích, dĩ nhiên rồi! nếu là lính biệt kích thì chấp ba
bốn người to khỏe cũng đập cho ngắc ngoải, chỉ có điều bây giờ ngoài 70 tuổi mà
ông còn sung sức và hăng máu như con chấu chấu mới lạ.
Thế rồi cái chút thời giờ của chị Năm dành cho tôi lại ra
gần 2 tiếng đồng hồ. Chị cà kê từ con dê rồi nhủi qua con dế chũi. Cuối cùng
sau khi kể tội ông con rễ quý là anh Hủ Chìm chồng cô Mít. Bất chợt chị Năm
chọt qua tôi.
- Sao chú Moc Ku không lấy vợ?
- Tui có vợ rồi!
- Nhưng thôi nhau hơn 10 năm rồi. Không lâu nữa chú sẽ bệnh
tật triền miên như thằng điên, suốt đời còn lại lê lết như con rết, sống lặt là
lặt lìa như con rắn cạp nia. Khổ lắm!
Rồi chi bật khóc y như tôi sắp chết hoặc đã chết. Nổi thương
cảm không biết ở đâu dâng trào chị Năm không ngừng sụt sùi như con ruồi.
- Tội nghiêp chú quá! Rồi chú chết ai chôn, thằng con chú
còn nhỏ quá! Hu hu
Phụ nữ là vậy. Họ đầy những bất ngờ thú vị nhưng cũng gây ra
những tình huống khóc cười dỡ dang.
- Chị đừng khóc! Tui khỏe mạnh mà!
- Khỏe gì mà khỏe, y như con Cá bắp nẻ, nhầu nát như con
thác lác. Chú chết ai chôn hu hu hu
Tôi ráng nuốt cục tức xuống bụng. Ngồi im chờ chị Năm nín,
chắc là phải lâu lắm đây. Nhưng đúng là phụ nữ, họ luôn gây bất ngờ kinh dị.
Chị chợt nín khóc rồi hớn hở
- Chú không lấy vợ, sống một mình cho nó sướng. Mà thiệt
nhe! Sao chú không lấy vợ?
- Chị Năm ơi! Tui ở đây để nghe chuyện chị muốn nói chứ
không phải chuyện của tui.
- Biết dồi! Nhưng chú trả lời đi!
- Ừ! Thì tui cũng cũng ... Với lại cũng chẳng ai thương tui.
- Chú đừng có kén như con chí mén, hãy dễ như con dê mới lấy
được vợ. Có cô bán vé số ở xóm bên, cô ấy mới 50 tuổi nhưng trông còn trẻ như
mới 30 ấy! Cô ấy bị bệnh đao (down) bẩm sinh chứ hổng phải bậy bạ mà bị à nhe!
Chưa có chồng bao giờ! Chịu hông? Tui làm mai cho chú!
Tôi bảo đảm với tất cả các bạn đàn ông, các bạn trong đời sẽ
có cơ may hoặc gọi là cơ rủi làm khán giả xem tuồng hoặc chính mình là nạn nhân
của phụ nữ, họ sẽ biến bạn thành một con vịt béo tốt và dịu dàng rồi thủng
thỉnh ghè bạn ra nhổ lông với tấm lòng trắc ẩn! Tôi nói với các bạn thiệt đó!
Trở lại câu chuyện của chị Năm:
- Chị Năm ơi! Gần 9 giờ tối rồi, tui phải về nhà.
- Ừa! Chú coi cái giấy xin ly dị của con gái tui ra sao, có
gì giúp nó viết cho quan tòa bị điếc luôn nhe!
Thì ra Cô Mít muốn ly dị anh chồng Hủ Chìm. Bà mẹ nó! Nếu
chị Năm đưa tôi đọc từ đầu thì việc chỉ mất 15 hay 20 phút là xong. Có đâu tôi
mất trọn buổi tối vì chuyện con gà trống yêu cô ngỗng bị té chổng mông cả buổi.
Ấy vậy! Mà không hiểu chị Năm lê la khoe tôi cố vấn và viết
đơn ly dị cho cô Mít ra sao. Chỉ biết từ chiều qua anh Bảy Thóc (anh có biệt
danh im như thóc khi mỗi tối vợ anh la mắng chì chiết anh mà chẳng ai nghe anh
cãi lại lấy 1 câu) qua nhà tôi ngồi suốt 3 tiếng đồng hồ chỉ để nói tôi hiểu
cái việc anh Hủ Chìm kiếm tôi xin tí huyết.
Anh kết luận:
- Đây là một việc hết sức nghiêm trọng như nằm mộng thấy cô
gái bụng bự thoát ý (theo các nhà ngâm cứu về giấc mơ kèm dịch số thiên tiên
thập bát, nếu ngủ mơ mà gặp thì đàn ông có vợ sẽ bị vợ bắt tại trận đang hú hí
với nhân tình, đàn ông chưa có vợ hoặc độc thân sẽ bị túm cổ bắt cưới vợ dù có
oan hay không oan với cái bầu chưa biết ai là tác giả). Rồi anh Bảy chợt than:
- Nhưng suy cho cùng, làm dân thiệt thòi thật. Như cha nào
láng cháng vì vợ túm có là ê chề và bị treo nồi cả tháng chứ chẳng chơi, còn cô
nàng đó hẵn ăn tát cho mà bầm mặt. Còn làm quan thì các mệnh phụ cuối cùng chả
dại bêu xấu chồng mất ghế hay bị làm kiểm điểm, còn với cô nàng may mắn kia thì
được ẳm một mớ tiền giữ im lặng và chấm dứt quan hệ. Dĩ nhiên các cô ả bám kẻ
có tiền chứ có yêu thương mẹ gì ai.
Tôi đang tự hỏi phải chăng anh im như thóc vì đã từng bị vợ
túm đầu! Nhưng không bụng dạ nào mà hỏi anh có mơ giấc mơ gặp bà bầu khỏa thân
hay không.
Tôi không biết đi đâu vào ngày chủ nhật, tôi đành đạp cái xe
cà tàng hết chỗ này chố nọ, định về nhà lại sợ bị anh Hủ Chìm túm cổ đánh cho 1
trận nên thân vì nhiều chuyện.
Kể ra thì bị đánh cũng không oan chút nào, vì tôi đã không
nhận tiền lại càng không phải luật sư! Ôi! Ước gì trong túi có trăm ngàn rủ anh
Hủ Chìm đi nhậu rồi năn nỉ thì chắc ổn.
Đêm nay tôi không biết ngủ ở đâu, và cả ngày buồn bực không
muốn ăn cơm, nhưng bây giờ thấy đói!
- Bà mẹ nó! Mình đúng là thằng Chí ngu! Không đâu rước vạ
vào thân. Còn cái chị Năm cái chị Năm …
Gã chợt kìm mình lại, chị Năm chẳng có lỗi gì cả. Chị thương
con gái mình và làm đúng khi nhờ vả người khác, chỉ có điều chị nhờ không đúng
người mà thôi!
Đàn bà lắm miệng không sao
Đàn ông nhiều chuyện rước bao việc phiền
Tôi ngỡ quên con đường nghiêng bóng
Trả lờiXóaHàng me xanh rũ lá những chiều thu
Vắng tiếng cười bến cũ cũng hoang vu
Ngập ngừng bước vào sương mù quá khứ
Trở về đây trọn làm người viễn xứ
Lạc lỏng tìm sóng biếc ngày xưa
Dõi mắt trông một chiếc thuyền đưa
Tìm ảo ảnh người em năm cũ
Đến hôm nay vẫn mưa nguồn nước lũ
Còn em tôi! Em đang ở nơi nào!
Giữa trần gian hay sáng một vì sao
Ngọc trong đá, chưa tỳ mài vết xước
Em đã thôi theo dòng xuôi ngược
Kiếp phù vân được mất hơn thua
Chốn chợ đời kẻ bán người mua
Chạy cơm áo đong đầy nước mắt
Sóng biếc em mãi còn xanh ngắt
Như ngày nào trong nắng thủy tinh
Chẳng biết tôi và nhiều kẻ si tình
Chợt ngây dại giữa lòng biển cả
Em chưa biết sóng ngầm vật vã
Bước chân côi chẳng chốn quay về
Đường trần gian lắm nổi u mê
Duyên đã định cửa lòng đã khép
Tôi đã bước qua bờ cạn hẹp
Xô bão giông lấp cả mắt trời
Chỉ xin em đừng quay lại dòng khơi
Những va vấp cho lời bi ai
Nhậu cùng nhau
Trả lờiXóaNam quan chí đến mũi Cà mau
Lễ, giổ, thôi nôi rượu bắc cầu
Đất việt một trời say bí tỉ
Dân nam ba xứ quắc cần câu
Đại gia dê chó, ưng đùi vú
Dân kiết vịt ngan, khoái cánh đầu
Cứ quá chén anh, đầy chén chú
Câu thơ chuyện phím, nhậu cùng nhau
Tới bến . . .
Có gì hơn được nhậu lai rai
Ngọc đế mặt thường cũng đỏ gay
Chưa xỉn gắp rau liền hóa thịt
Chẳng say nhìn một lại thành hai
Đông tây hưng phế tuồng may rủi
Kim cổ tồn vong chuyện ngắn dài
Nốc cạn cuộc đời cay xuống cổ
Ngủ vùi quên tuốt việc ngày mai
Thà say…
Trả lờiXóaChưa tàn tiệc rượu khó mà thôi
Lưỡi ríu tai ù vẫn cố chơi
Con gọi nếp nhà quen miệng: Dạ!
Xếp nhằn việc nước tiện môi: ời!
Nhấc chân nhà dựa nghiên hàng cột
Nhếch mắt chim rơi xuống đáy trời
Cứ xỉn khỏi nghe lòng cuốc gọi
Thà say được lúc sạch duyên đời
Phải nhậu …
Trả lờiXóaNghèo cùng tức khí ngỏm thì thôi
Quán cóc, hè, sân bệt đít ngồi
Hóa chất hàng Tàu răng cắn lưỡi
Đồ ươn lủ Chệt bọ moi bòi
Mê man tổ mẹ thằng pha rượu
Tím tái mả cha đứa tiếp mồi
Chất chứa chuyện đời. Đen mỏm chó!
Dẫu chưa diệt giống đã vong nòi