Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Câu chuyện thần đèn: Quan tham về hưu (1)




(Điều ước thứ nhất)

Quan đã về hưu không phải vì tuổi cao, ông mới có 50 tuổi, có lắm vị đã từng ở vào cái tuổi đã quá lú vẫn còn ngồi lại ghế cống hiến đó thôi!
Quan về hưu không phải do bị thanh tra phải buộc thôi việc, có lắm vị tham nhũng tày trời vẫn còn đương nhiệm. Chẳng phải bị dân ném đá vì quan ăn cũng biết chùi một bên mép. Quan về hưu vì trái tim hẹp quá và suy nặng. Trường hợp của quan hưu là phải thay tim. Nhưng ở Việt nam hay qua Mỹ cũng vô ích! Phải chờ … chờ 5-7 năm và thường thì người chờ ngủm củ tỉ còn chưa có trái tim phù hợp.

Quan buồn lắm, các bạn đồng liêu hay cả cấp dưới thường theo sát chân ông như hình với bóng thì nay cũng bận rộn chẳng có thời gian ghé thăm và cũng hết quà cáp cho ông. Đời là thế mà! Quan chẳng giận hờn tí tẹo nào vì bao vị chức cao quyền trọng xưa ông cũng thân cận và đến khi về hưu thì ông cũng chỉ thăm hỏi chiếu lệ một thời gian, tình nghĩa gì mà nặng với nhẹ. Tất cả là công việc, công việc cần trôi chảy, cần ăn khớp.

Một hôm buồn quá! Bà vợ thứ hai suốt ngày đi spa, đi shop hay đi làm từ thiện .. . thường thì “em đi chơi khuya lắc khuya lơ, về phòng em thắp sáng, em hân hoan em chat thâu đêm . . .” (*), con thì đứa đi làm, đứa nhỏ thì đi học (nếu nó không cúp cua). Quan bước xuống hầm nhà cũng là nhà kho coi lại mớ đồ mà quan được biếu không dùng, mớ đồ thanh lý tịch thu … và cứ cầm một món để cố nhớ nó đến với mình (hay mình đem nó đến đây) lúc nào. Cách giết thời gian với trái tim có thể nhói đau và làm ông ngã quỵ. Chợt ông thấy 1 vật quen quen, như từ xa xôi, như từ trong ký ức mịt mờ, ông cầm nhìn và cố nhớ xem nó là cái gì!

- A!aaaaaaa! Cây đèn dầu! Không không phải cây đèn mà nó là cây đèn … gì ta! À! Cây đèn thần.

Ông nhớ rồi, một người bạn ông đi Iran và mua về tặng ông cây đèn mà thực ra nó không phải cây đèn vì chẳng dùng để thắp, nó bằng đồng có hình dạng giống cây đền thần trong phim của Mỹ. Ông chợt nhớ lại lúc còn bé ông được nghe câu chuyện này và mơ ước mình được như A la đin sở hữu cây đèn, để lớn lên ông nghĩ cây đèn không có thực y như ma quỷ vậy. Rồi ông cầm nó lên đi kiếm miếng giẻ và chùi cho nó bớt bụi.

_ _ _ _ _

- Này tôi bảo cho thần biết nhé! Tôi đã xem phim “aladin và cây đèn thần” và những chuyện về thần rồi. Tôi cần suy nghĩ kỹ để không phí phạm 3 điều ước.

Thần đèn dửng dưng nói:

- Ông có quyền im lặng, bất cứ lời nói nào của ông đều không thể làm bằng chứng mà có thể trở thành điều ước và tôi sẽ thực hiện. Bất chấp ông có kiện ra tòa với luật sư do ông mời, nếu ông không có tiền thuê thì tòa án chỉ định cho ông một luật sư. Nhưng phán quyết của tòa án hoàn toàn không có hiệu lực.

- Thôi! Thôi mà! Tôi chỉ đùa tí thôi! Thần biết không, tôi từng tát vỡ mồm thằng cấp dưới cãi lời tôi, thế mà nó biết tôi đùa và mấy hôm sau nó mời đi nhậu bia ôm đấy! Đùa thôi! Thần có thể cho tôi bản liệt kê các điều khôn ngoan miễn phí không? Đỡ nhọc tôi suy nghĩ, từ ngày tôi làm đến ngày về hưu, thú thật tôi chỉ tránh có 2 việc mà thôi!

- Việc thứ nhất chắc là suy nghĩ! Còn việc thứ hai mà ông tránh là gì?

- Là làm việc gì đó đổ mồ hôi hay mất thời gian.

- !!!!! Tôi báo cho ông biết, thần đèn không bao giờ giết người cho đến giết một con vật vì không ai có khả năng làm người chết sống lại ngoại trừ thượng đế. Ông liệu mà nhanh lên kẻo bất ngờ ông lăn đùng ra chết thì mất toi cơ hội sử dụng đèn thần!

- !!! Bỏ mẹ! … tràn trề sức khỏe . . . tình yêu tuổi trẻ. . .  !

- Cái đồ cắc kẻ. chẳng ra nếp tẻ, ta đi ngủ khỏe!

- Khoan! Điều ước thứ nhất! Ta muốn ta hoàn toàn khỏe mạnh, không bệnh tật gì ráo, và ta trẻ mãi không già!

- Đồ ngu! Khỏe mạnh là một khái niệm biết không? Trên đời ai không tật cũng khó hà huống không bệnh! Ngay chúa Jesus trước khi ăn cũng còn phải rửa tay để khỏi “bệnh từ miệng vào”, phật Thích Ca còn bị đau lưng. Biết chưa! Còn không già ư! Cứ ở đó mà mơ đi cu! Và trẻ phải nói rõ trẻ là muốn mấy tuổi. Ta sẽ cho hồn ngươi cùng “ký ức” đưa vào xác ai đó vừa mới chết vài giây và làm hô hấp nhân tạo để ông có thân xác mới! Mấy tuổi!

- Không được à!

- Ông không hiểu giữa ý tưởng hoang đường và phép mầu! Ông từ bé ham chơi học dốt, nhờ cha mà leo lên ghế cao, bằng trung học thì do người làm bài sẵn đưa vào chép lại, bằng đại học thì là tại chức, bằng thạc sĩ thì cũng chuyên tu (dốt như chuyên tu, ngu như tại chức). Có giải thích cũng tổ mất thời gian mà ông chẳng hiểu đâu.

- Thế thì! Vậy thì làm thế nào!

- Lo cái mạng nhải nhép của ông trước đi! Mà thôi! Ông lăn đùng ra chết cũng tốt cho thiên hạ!

Quan chợt bị đau nhói ở tim. Quan rúm người lại và còn đủ tỉnh táo kếu lên:

- Tôi ước được thay một quả tim còn khỏe mạnh.

- Chưa vội đâu! Ông còn kịp vào laptop dùng google search “thay tim” để hiểu vấn đề! Kẻo sau này lại tranh cải vô ích. Mà nói bậy ba với ta, dù ta không có quyền bóp mũi ngươi chết cũng có quyền tát méo miệng thàng ngu mà nói bậy đó!

_ _ _ _ _

- Thiệt là hoàn hảo! Đúng là ngay khi có cầu thì tất có cung! Học viên Pháp Luân Công bên Tàu cống hiến hàng năm hàng triệu bộ phận nội tạng, kể cả tim mà hiến thì chết ngắt cũng vẫn có đủ tim cho bất kỳ ai.

- làm gì có tuyệt đối! Tim thay phải phù hợp mới được. Có biết không?

- Ừ! ừ! Nhưng 1 tỷ 700 triệu người. Mà ở Trung quốc thì a hèm! Chạy xe tải tông người còn phải de xe lại cán thêm lần nữa cho chết luôn chỉ đền tiền 1 lần cho rẻ hơn là trả tiền thuốc – cấp dưỡng cả đời. Xá gì 1 người vì ích lợi kinh tế cho quốc gia hiến tim đem lại mấy trăm ngàn đô và người nhà cũng được chia 1 khoảng. he he he nếu không chịu cũng bị xui xẻo . .  mất tim như thường. Đến thay óc của đảng viên Tàu cũng còn có nữa là!

Thần đèn kinh ngạc thật sự vì không hiểu:

- “thay óc của đảng viên Tàu cũng còn có” là sao? Đảng viên cũng là người ta, chết thì còn óc chứ chó nó tha đi mất à!?

- Bây giờ thần đã thấy thần ngu chưa! Ai cũng có óc cả! Duy đảng viên ở Tàu thì không có! Đảng viên mà có óc là cực kỳ quý hiếm đó! Hahahaha Thần sang Tàu mà hỏi xem sẽ rõ!

Thần đèn chưng hửng! Đột nhiên thần biến mất và bay sang Tàu tìm hiểu! Sau khi tìm hiểu thần vẫn còn nghi hoặc với những gì mình biết. Thần trở về bảo quan hưu:

- Tiền ông có chưa?

- Hả! tài sản tôi cũng chỉ có mấy trăm ngàn đô! Thay tim hết mẹ nó rồi tôi lấy gì ăn, lấy gì chia của cải cho con cái. Muốn vợ con tôi chữi tôi hả? Chính thần phải làm việc đó! Biến ra nhiều đô đi!

- Thằng ngu! Biến ra tiền hay ra vật gì làm sao được! Biến ra tiền kiểu ông nói thực chất chỉ là in tiền giả chứ không phải từ hư vô mà ra vật chất! Mà in tiền giả thì ta toi! Đó là giới hạn không được phép làm!

- Tôi không cần biết! Ông in tiền giả hay cướp của ai thì tùy ông. Miễn là có tiền và không được làm tổn thất tiền bạc tài sản của tôi và những người thân nhân của tôi. OK!

- OK! Điều ước thứ nhất đã được chấp nhận.

_ _ _ _ _

* Gặp nhau làm ngơ – Trần Thiện Thanh. (Xin lỗi nhạc sĩ TTT, TT chỉ đạo nhạc và soạn lời 1 tí tẹo cho vui thôi!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét