Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

Ác mộng (2)



Gã đứng trên vĩa hè rộng có hàng cây xanh, thật dễ chịu thoát khỏi bốn bức tường nóng bức của trời đất saigon. Gã thích ngoài đường thoáng đãng nhưng gã lại không thích nơi đông người náo nhiệt.
Chưa kể thời bây giờ, từ góc phố đến đường lộ đầy nguy cơ bị đánh chấn thương hay thương tật và dễ ngủm củ tỷ nếu bị đâm. Chợt tỉnh lại sao khi để đầu óc mơ màng, gã lén lén nhìn quanh để xem tình hình, muốn gì thì muốn dứt khoát tỉnh táo để không bị đánh, bị cướp càng không nên được hỏi han chăm sóc của công an dân phố. Gã không có mang theo máy chụp hình, còn điện thoại nokia ba chức năng: nghe gọi chọi (nghĩa là dùng nó ném vào đầu ai đổ máu nó cũng vẫn dùng tốt) giá 275 ngàn không có chức năng chụp hình quay phim có bị khám xét cũng OK. Gã an toàn.

Gã nhìn vào cổng trường tiểu học có cái tên kỳ cục Bập Lít He, có cái bảng to đùng đứng trước cổng còn đọc được 15 điều Bập dạy. Thiệt kỳ cục! gã nhớ đâu có danh nhân Việt nam nào họ Bập bao giờ, còn cái tên tây Lít He càng xa lạ. Gã nhẩm nhẩm đọc điều 1: “Lãnh tụ Bập Cận Tình là người vĩ đại nhất của nhân loại”. Điều 2: “Đời đời nhớ ơn Bập lãnh tụ”. Điều 3: “Hãy nhớ lấy điều 1 và điều 2”. Điều 4: “không bao giờ được quên điều 1, điều 2 và đièu 3”. Điều 5: “Điều 1, điều 2, điều 3, điều 4 là phương châm rèn luyện sức khỏe và đạo đức”, Điều 6: “Hiểu và hành theo điều 1, điều 2, điều 3, điều 4, điều 5 cho chúng ta thấy chân lý sáng ngời” …. Điều 15: “Ghi vào tâm tất cả điều 1, điều 2, điều … điều 14”.

Gã thấy hoảng! Còn hơn cả khi còn để chỏm mỗi ngày đều phải sấp mình thờ lạy đức A la của đạo Hồi. Nhưng rồi gã ngẫm nghĩ và đoán ra chắc đây là nơi người ta thiết kế để dựng bộ phim hài hước nào đó! Phải như vậy thôi! Chứ 15 điều này mà bắt gã mỗi ngày dù đọc một lượt cũng sẽ bị thần kinh sau tuần lễ.

Một nhóm thanh niên đi đến, gã không dám nhìn vì sợ hiểu lầm là khiêu khích (bị đánh cho ba má nhìn hổng ra) dù gã đã thuộc hàng cha chú chúng. Gã nhìn xuống đất như con sói khi gặp sói đầu đàn nhưng gã không cụp đuôi hay vẩy đuôi (gã không có đuôi).

- Chào chú! Chúc chú ngày tốt lành! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới

- Chào chú! …đại ông nội già thế giới!

Gã chết điếng, chết gã rồi. Chúng đến kiếm chuyện, gã sắp bị đánh. Gã lấy hai tay che lấy mặt và ngồi thu người lại.

- Chú có làm sao không? Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

Bọn trẻ hoảng hốt và gọi ngay cho số 888 cấp cứu. Bọn trẻ đeo ngay khẩu trang (chắc là để che mặt không bị ai khác nhận diện khi đánh người đây), chúng lộ rõ sự lo lắng… chúng không đánh gã.

Vậy là sao? Ở đâu ra bọn trẻ ngoan đến vậy! Không đánh gã mà còn quan tâm sức khỏe cho gã. Nhưng phải đề phòng.

- Tôi ư! Tôi không sao, chỉ tự nhiên hơi mệt. Các anh yên tâm đi đi!

- Làm sao đi được! Rủi ông có làm sao và đi mất thì nguy lắm! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

- Nếu bị làm sao thì làm sao đi mất. Xin lỗi, tôi có việc phải đi!

- Khoan đã! Chú chưa đi được, đáng nghi lắm! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

Mẹ nó! Thì ra bọn nhóc giở trò trêu cợt mình rồi mới đánh mình đây. Không để bất ngờ bị đấm vào mặt, gã ôm mặt ngồi xuống thu mình lại.

- Chắc chắn rồi! Giữ ông ta lại! Chờ 888. Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

Một xe cứu thương hú còi gay gắt chạy đến. Dừng lại ngay gã và 4 nhân viên lực lưỡng bước xuống. Gã mừng quá! Gã sẽ không bị đánh. Nhưng gã Ngớ hoang mang đến cực độ khi hai người lực lưỡng kéo gã đứng lên và với nghiệp vụ sắc bén, họ vặn tréo tay gã ra sau và túm lấy gã ấn lên xe. Cánh cửa xe đóng lại. Họ trói gã và chụp cái mặt nạ vào mặt gã. Mặt nạ y tế này không dùng cung cấp ô xi mà là ngăn không cho truyền nhiễm bệnh vào không khí.

Thôi chết rồi! Thì ra bọn trẻ không đánh gã mà chơi trò gọi bệnh viện tâm thần báo gã bị điên. Khốn nạn thật! Cái gì chứ đám bác sĩ thần kinh toàn là một lũ điên. Chúng sẽ ra vẻ lịch sự một cách tinh ranh độc ác và sẽ hỏi. Bất cứ ai mà thật thà trả lời thì người không bệnh sẽ bị túm cổ giữ lại trong phòng bệnh khóa trái cửa để chữa trị cho đến ngày khùng khùng tưng tửng gần giống chúng mới được thả ra.

Gã đã từng chứng kiến, người cha bị vợ con thông báo ông điên. Nhưng gã biết rõ về ông, ông hoàn toàn bình thường và là doanh nhân giàu có. Sau đó, họ giam giữ ông để chữa trị. Tôi đã tốn tiền mới được vào gặp ông (vì ông là bác một thằng bạn học mà nó đang ở Mỹ nhờ vả tìm hiểu) và biết rằng ông hoàn toàn tỉnh táo (hoặc giả chính tôi điên mới nghĩ ông không điên. Nhưng đáng tiếc là tôi chưa điên giữa cái giới u mê hỗn loạn này). Tôi đã gởi email cho bạn mình sau khi biết chính xác sự việc nhưng không biết nguyên nhân sự việc.

Bạn tôi bay về Việt nam và nhờ luật sư can thiệp. Viên luật sư đó đến quan hệ và liền bị bác sĩ giữ lại để điều trị sau cuộc nói chuyện!!!!

Cuối cùng bạn tôi phải trả tiền 2 xuất cho công an vào cuộc thì ông bác và ông luật sư mới được thả và cả hai đều nhận được mỗi người một toa thuốc dài.

Sau đó, bạn tôi cho biết vợ con ông muốn san đoạt tài sản của ông vì nghi ngờ ông định di chúc tài sản lại cho con riêng ngoài giá thú. Kết thúc việc là ông đã ra phòng công chứng phân chia toàn bộ tài sản cho tất cả cháu ông vì ông chẳng hề có con riêng nào cả.

Sau đó, tôi và bạn tôi đã cố tìm hiểu và tìm ra một lớp dạy “kỷ năng sống sót” của một nhóm gồm kỷ sư các ngành, các nông dân, mấy ông thợ già. Với trường hợp chúng tôi xin gắn gọn nguyên tắc là “trả lời kiểu ngớ ngẩn hay khùng khùng, chẳng ra đầu cua tai nheo là sẽ được các bác sĩ phóng thích ngay tức khắc”. Thí dụ như hỏi tên gì? Trả lời: về nguyên tắc tiêm chủng, lên men vi sinh của Louis Pasteur…rồi khi được hỏi lần thứ hai thì trả lời: Louis Pasteur sinh ngày 27 tháng 12, 1822, còn nếu bị hỏi lần thứ ba thì trả lời là Adolf Hitler hay Napoléon hoặc Alexandre Dumas đều được (vì khi ấy bác sĩ không thích ông Louis Pasteur).

Tôi yên tâm, tôi sẽ đối phó được và sẽ được thả. Nhưng rồi tôi khiếp đảm thật sự khi nhận ra những người có bổn phận và làm việc tại đây ngoài đồng phục trắng tinh của bác sĩ y tá còn có cả những bộ cảnh phục đỏ sậm, đeo tòn ten dùi cui và cả cây súng lủng lẳng. Tôi hoang mang thật sự:

- Báo cáo! Đã đưa nghi phạm mang mầm bệnh lạ về. Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

- Được! Đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nguy hiểm! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

Người ta đặt gã lên giường cứu thương có 4 bánh xe và trói gã vào đó. Gã biết nếu kêu gào hậu quả sẽ khó khăn hơn, gã rất muốn được gào lên mà không dám (ôi phải chi gã được gào lên).

Một góc cua gã nhìn thấy một nhóm 4; 5 người đang cố gắng khóa một ông già tóc bạc lơ thơ, nhiều người đã bị lão gàn đánh vỡ cả mũi đỏ cả áo trắng và nhận ra đó là lão Gàn. Trí óc gã tê liệt hoàn toàn, sao họ dám bắt và họ định làm gì lão Gàn. Bây giờ thì gã biết chắc chắn tai họa khủng khiếp nào đó sắp đổ xuống đầu gã. Có thể họ sẽ mổ xẻ gã để nghiên cứu cái gì đó y như đối xử với phạm nhân bên Tàu, họ sẽ cắt lấy nội tạng hay chỉ tiến hành thí nghiệm tiêm một loại virus mới vào gã để xem bệnh mới tác dụng như thế nào cho cuộc chiến tranh tiêu diệt Hoa Kỳ sắp tới. Dù thế nào thì thời gian còn ở dương gian của gã sẽ là thời gian khủng khiếp nhất.

- Thưa ngài giám đốc, đây là bệnh nhân nghi ngờ mang bệnh lạ nguy hiểm cần đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nguy hiểm! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới

- Thả anh ta ra, tôi biết rõ bệnh nhân này. Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

Gã hoàn hồn và lại tiếp tục kinh ngạc. Phán quan đang mặc bộ đồ trắng (không phải đồ cảnh phục) nhưng đeo cái huy chương to bằng cái dĩa đựng tách trà trên ngực. Gã định lên tiếng nhưng phán quan ra hiệu im lặng. Cuối cùng gã được mở trói.

- Đi theo ta Ngớ! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già  thế giới!

Gã lấy lại nổi sầu muộn như cũ, thứ dấu ấn cho kẻ thất bại và bị ruồng bỏ giữa cuộc đời. Theo chân Phán quan (không biết lão Gàn và phán quan lại bày trò khỉ gì ở đây!).

Cả hai đứng trước một bức tường bằng kính, bên kia lão Gàn bị khóa cứng trên một chiếc giường y tế.

- Báo cáo! Đây là trường hợp khẩn, lão này đã 85 tuổi mắc phải loại vi rút gì hay bị đột biến gien hay gì gì đó không xác định. Lão rất nguy hiểm, 25 sĩ quan bị lão đánh ngất xỉu, 12 y tá kiêm bảo vệ bị đánh chảy máu răng máu mũi. Hội đồng quyết định đây là trường hợp khẩn không kiểm soát được sẽ tiêm CMM 0013 để theo dõi. Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới

- Chích CMM (chết mẹ mày) có ai sống được đâu! Lệnh của tôi chích BMR 007 (bỏ mẹ rồi) xem sao. Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

Thế rồi gã nhìn thấy bên kia tấm kiếng, một bác sĩ cùng 2 y tá và hơn 10 người mặc cảnh phục lăm lăm dùi cui điện và cả súng đi vào. Họ tiêm thuốc lão gàn rồi đi ra. Lão Gàn co giật mấy phút rồi nằm yên.

- Báo cáo bệnh nhân đã chết! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới

Gã chết điếng, mẹ nó! Vậy là sao? Gã định mở miệng nhưng Phán quan ra hiệu im lặng. Gã không dám ho he, chỉ sợ ngài Phán quan chơi ác để chúng tra tấn thì có là bỏ mẹ.

Gã đi theo Phán quan, trên đường ra đến ngoài cổng gã nghe trên loa: “Bệnh nhân Lý Hả Càng 85 tuổi, vô gia cư mắc bệnh cường dương đã qua đời dù đã được bác sĩ và bệnh viện tận tình cứu chữa”.

- Vậy là sao thưa Phán quan! Đây là đâu vậy? Còn thằng Bập Cận Tình là thằng nào vậy? (gã Ngớ nổi khùng)

- Ngươi phải tự tìm hiểu. Đây không phải dương gian mà là thế giới Lý Tưởng Chê Mết hay còn gọi là thế giới Chân Lý Khương Tổng và còn nhiều tên khác nữa. Nhưng nếu mở miệng nói phải nhớ kết thúc câu nói bằng câu: “Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới” nghe chưa! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

…..

Gã lại lang thang, chẳng biết đi đâu hay làm gì. Nhưng chẳng cần lo, lão Phán quan sẽ lại có mặt đúng lúc. Còn lão Gàn dĩ nhiên có ai giết được lão cho chúng sinh nhờ. Nhưng cái quái quỷ gì không biết. Đành tìm hiểu thôi.

Bên kia đường, những học sinh tan trường đi trên đường nhưng lạ lùng chưa từng có! Chúng không cười đùa chạy nhảy xô đẩy, chúng đi theo hai hàng ngang, giống như robot nhưng không phải robot vì có đứa sai nhịp chân vụng về cò cò 1 chân rồi cũng cùng chưa đúng châm trái phải theo nhịp.

Chưa hết ngẩn ngơ, công nhân tan ca cũng lũ lượt di ra và cũng quái đản họ đi theo hàng hai cũng nhịp bước như did duyệt binh. Đến trạm xe buyt họ dừng lại và rồi lên xe theo một trật tự đến khôn ngờ. từng người một.

Gã không tin nổi trên đời lại có thế giới này. Không có một chiếc xe gắn máy hay Ô tô phân khối lớn chạy lòn lách giữa dòng xe. Hầu hết là xe buyt điện, thỉnh thoảng có xe hơi chắc chỉ có quan chức cao cấp được chạy.

Gã đi lê lết trên phố, người ta chào hỏi nhau rất lịch sự (khốn nạn nhất là chẳng tìm được một người nào văng tục chữi thề thì còn mẹ gì là thế giới) và cuối câu luôn là câu Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

Gã nhìn vào một siêu thị nhỏ. Mò túi, lạ chưa trong túi gã có 2 cái thẻ. Gã cầm lên xem và phát hiện cái thẻ nào cũng có hình 5 ngôi sao vàng, một màu đỏ nhạt một màu xanh. Thẻ màu xanh là để mua đồ chắc giống thẻ ATM, còn thẻ kia người ta quét nó ngay ở cửa ra vào. Có lẽ nó là thẻ căn cước hay chứng minh dân nhân. Gã đói và muốn vào mua đồ.

Đưa thẻ đỏ gạt qua cái máy dò một tiếng tít vang lên. Gã nhìn thấy trên màn hình hiện mấy dòng chữ “Trần Lông Bông 50 tuổi, nghề nghiệp quét rác khu G5 quận Mông Trạch Đao, thành phố Lạc Việt. Tiền án: không, tiền sự: cắn nhau với chó ngày 12/12/2020, bệnh tật: hết bệnh dại ngày 20/02/2021…”. Gã đi vào và chắc mẫm thẻ của gã cả đống tiền vì quyền năng Phán quan chắc là rất lớn. gã chọn mua đủ thứ kể cả cái mền đề phòng ngủ vĩa hè vì gã chẳng thấy có một cái khách sạn hay nhà trọ nào cả (không biết những cô nàng móng đỏ ở đây hoạt động ra sao, chắc phải đi vòng vòng ra công viên chỗ nào góc tối hay các ngã tư vắng người qua lại xem sao).

Nhưng đến khi quẹt thẻ trả tiền thì bip bip bip. Tiếng còi hụ lên, hai bảo vệ từ đâu xuất hiện đi về phía quầy tính tiền. Anh phục vụ lễ phép nói với gã:

- Thưa quý khách, tiền không đủ cho số hàng hóa mua! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

- Không sao! Để tui trả lại bớt hàng! Nhân danh Bập Tận Tình vĩ đại ông cố nội già thế hệ!

Nhân viên lơ đểnh nhưng rồi cảm nhận cái gì đó bất thường, lấm lét nhìn người khách. Gã Ngớ rối trí thiệt, gã không nhớ cái tên Bập bập cái gì bập. hai nhân viên bảo vệ đã đến gần để tìm hiểu. Chợt có tiếng nói vang lên, với gã không thể nào nhầm lẫn, không bao giờ!

- Không trả lại đâu, mua cho tôi để tôi thanh toán! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

- Con cất thẻ đi để mẹ trả cho! Nhân danh Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới!

_ _ _ _ _

Nàng Quỷ cái cười khanh khách khi ra ngoài, gã Ngớ nghe mát hết cả lòng. Gã sẵn sàng ngu ngốc mãi để nghe nàng cười. Khôn ở đời để làm gì! Thà dạo mà để những người mình yêu quý cười thì rõ là dại tốt hơn khôn.

- Em biết anh Ngớ chẳng tự lo được cho mình!

- Người đừng lo! Tôi tin mình xoay sở được.

- Vậy cái tên anh mà ai cũng thuộc lòng từ khi bập bẹ tập nói ở thế giới này là gì?

- Là .. Bập Cạn Tình hay Bập Bạo Tình . . .

Nàng Quỷ cái lại cười nhìn gã thích thú. Vì nàng biết gã không nhớ thật và đang bối rối.

- Tên quái quỷ gì không biết. Hắn bập bập cái gì không bập. Lại Bập tình? Mà thôi! Xin người giúp tôi ra khỏi đây là xong!

- Không ai làm được đâu! Mọi người chỉ có thể vào đây giúp anh được thôi! Đây là công việc và là quyền năng của Phán quan. Em chịu thôi!

- Nói thiệt nhe! Nếu chạy lung tung tôi khó thoát khỏi tai nạn lắm. Người thương cho trót xin nói cho tôi về cái thế giới quỷ ma này!

- Anh đã biết thật sự họ chẳng làm gì được anh mà! Sau khi kết thúc ở thế giới này thì anh vẫn là Ngớ thôi! Sợ gì!

Gã ngồi bệt xuống đất ôm đầu:

- Chết mẹ rồi! Thì ra Phán quan dúi tôi vào thế giới này đến hết đời này thì quả là độc ác quá! Tôi phải đi hốt rác mà lương chắc bèo lắm đến nổi trong tài khoản không có bi nhiêu hết!

Nàng lại cười. Nổi lo của gã tan biến, nhưng để rồi gã hiểu nàng chẳng ở lại bên hắn.

- Em nói kết thúc là kết thúc việc tìm hiểu của anh kìa! Chứ ai giữ anh được ở đây!

- Vậy xin người nói cho tôi hết thông tin thì hay hơn! Tôi cũng sợ bị đánh, sợ bị tiêm thuốc CMM lắm.

- Đây là thế giới ảo do các lãnh tụ tưởng mà sanh. Nó theo chủ thuyết Mac Lê, một xã hội có các dặc điểm sau đây:

* Không có ai cai trị ngoài 1 vị lãnh tụ, nhà máy …hoàn toàn do nhà nước quản lý.

* Trẻ con từ bé gọc nói phải học suy tôn lãnh tụ, đâu đâu cũng đầy biểu ngữ suy tôn lãnh tụ, đâu đâu cũng dựng tượng đài lãnh tụ. Tôn giáo không còn tồn tại thay bằng lòng suy tôn lãnh tụ. Nói đúng nghĩa nếu con người thờ trời thì họ thờ lãnh tụ.

- Khoan đã! Vậy Bập bập Bập Tình là ai?

- Hiện nay tinh hoa của tất cả lãnh tụ Lê Nin, Mao … đều hội nơi thân Tập Cận Bình. Thế giới ảo do trí tưởng và khát khao của các lãnh tụ tạo nên thế giới này nên đáng lẽ sau khi chết Tập Cận Bình được đến đây trị vì. Nhưng thực sự hắn cũng sẽ như các vị tiền bối sẽ cứ đi quanh quẩn ở điện Diêm La mà không vào. Vì vao thì … hỏi Phán quan mới rõ.

- Vậy là lãnh tụ Tập Cận Bình sao lại thành Bập bập đủ thứ tình.

- Bập Cận Tình là lái từ Tập Cận Bình đó anh Ngớ ơi! Nhưng đúng là hắn bặp đủ thứ, từ tàn ác nham hiểm tham vọng … hắn là tinh hoa hội tụ của tất cả các lãnh tụ mà.

- Vậy người nói tiếp đi!

* Chính phủ kiểm tra nghiêm ngặt có quy chế hẵn hoi. Loại bỏ bất cứ ai không kiểm soát được như lão Gàn.

- Người đẹp gọi tôi à!

Lão gàn ở đâu hiện ra tay chống cây gậy! nàng Quỷ cái kiều diễm nhất trên đời lộ vẻ sợ hãi. Gã Ngớ hiên ngang đứng ra trước mặt lão Gàn. Vì gã biết nàng sợ bị đánh mà lão Gàn nện thì chẳng biết từ ai.

- Người đẹp không cần sợ. Hôm nay ta đánh mấy chục đứa rồi! Không đánh ai nữa! Nàng nói tiếp ta nghe với. Nếu không vì thằng chết băm này ta đâu có vô đây để bị tụi nó luộc muốn tái luôn.

- Phải chi chín luôn cho mọi người nhờ!

- Ngớ nè! Ta chưa đánh mi vì đã có sư Ngố đánh. Nhưng nên nhớ sư Ngố còn bị ta rượt đánh, đừng tưởng ta không đánh ngươi.

- Vậy sao ông chưa đánh con?

- Ừa ha! So ta chưa đanh mi nhỉ! Ta không biết nữa! Nàng nói nhanh ta nghe!

- Dạ! Ngoài ra còn một số người không thuộc cai trị của lãnh tụ sống rãi rác khắp nơi và chống đối lại xã hội này. Những tư tưởng tự do, nhân quyền… tôn giáo lại do những người ở quanh điện Diêm La tác động. nên những ai trên net đọc các thông tin phản động này mà suy ngẫm chao đảo hay đặt nghi vấn cũng sẽ bị giết bằng các thuốc độc đuowjc nghiên cứu rất kỷ như CMM vậy.

- Dựa vào cái gì mà họ dám làm vậy?

- Dựa vào nguyên tắc trồng người như trồng cây. Nếu cây không ra hoa quả hiệu quả thì loại bỏ, cây yếu loại bỏ, cây di dạng (biến dị) cũng loại bỏ.

* Phát triển khoa học bị dừng lại ở mức độ công nghiệp thấp kém.

- Tại sao?

- Vì các lãnh tụ và tay chân toàn bộ dốt nát. Ngoài lý thuyết triết học ảo tưởng mơ hồ thì còn cái gì. Không phải thiếu trí thức mà trí thức cũng bị ép chuyển sang triết học, mà ai chỉ mê khoa học thì nhận ra đám ngu nên tự mình tách ra đứng riêng nên bị loại bỏ ngay. Nói chung cũng có cái hay khoa học càng phát triển thì họa đi liền với lợi. Càng văn minh càng phá hoại thế giới.

- Còn hôn nhân gia đình.

- cái này đã được nghiên cứu rất kỹ ngoài dân số hạn chế, có người không được có con nếu người đó có chỉ số IQ cao sẽ là đe dọa cho tổ chức nhà nước. Ai xác định yếu kém cái gì đó về thể chất cũng bị triệt sản.

- Còn ứng cử bầu cử.

- Khái niệm đó không có. Nếu có ứng cử sẽ sinh ra dân cử. nên không có bầu cử gì cả. Tất cả do lãnh tụ xếp đặt.

- Cũng hay! Chứ như hiện nay thì chỉ cho bầu không cho cử. Thế mới đau!

- Vậy đây là xã hội lý tưởng sao?

- Đúng! Chẳng có biểu tình, chẳng cần mít tinh vì mở miệng đã là Bập Cận Tình vĩ đại ông nội già thế giới! Còn gì hơn không tranh chấp đấu đá đầu độc nhau…tất cả đều do lãnh tụ cai trị.

Chợt xuất hiện người phục vụ đi trước hơn hai chục người mặc sắc phục đỏ đi đến. y chỉ tay về phía ba người.

- Chết rồi! Họ đuổi theo chúng ta. Chạy thôi!

- Sao họ lại truy bắt chúng ta?

- Họ chỉ truy bắt anh thôi anh Ngớ ơi! Lúc xem lại đoạn phim camera theo dõi họ phát hiện anh nói câu “Nhân danh Bập Tận Tình vĩ đại ông cố nội già thế hệ!”. Họ sẽ truy bắt hoặc toàn quyền giết anh ngay tại chỗ vì tình nghi anh là phản động.

- Mẹ bà thằng thằng bập bập cái gì cũng bập.

Lão Gàn và nàng Quỷ cái chạy lẹ thật. Ngay vận động viên chạy nhất thế giới còn thua họ. Họ đúng là dân ngoại hạng. Còn gã, gã đói và đang sợ hãi nên cuối cùng gã bị chúng tóm được. hàng trăm người thì phải nhảy lên đè dí ngã xuống đất. gã hoảng loạn thật sự, gã quên Phán quan, quên lão Gàn và quả là quên cả nàng Quỷ sứ chỉ còn nổi kinh hoàng. Gã la lên ú ớ…

Gã chợt tỉnh giấc. gã vẫn còn toát mồ hôi và sợ hãi. Đồng hồ chỉ 4 giờ sáng. Thì ra chỉ là ác mộng. Gã lẩm bẩm:

- Mẹ bà Phán quan! Lão cứ khủng bố kiểu này có ngày mình điên luôn. Chó chết cái lão Bập bập bập.

Phán quan thình lình hiện ngay trước mặt gã với khuôn mặt như đá tạc, dưới ánh đèn ngủ lờ nhờ gã giật mình. Rồi khi có thể mở được miệng:

- Bà mẹ nó! Ngài mà làm cái trò nhát ma rồi khủng bố kiểu này con không đau tim chết cũng khùng khùng tưng tửng mà chết!

1 nhận xét:

  1. Em vội vã giữa dòng hối hả
    Thời gian nhanh tất tả ngược xuôi
    Em hãy ngoan ngồi lại bên đồi
    Vườn cổ tích gọi mời ta trở lại

    Trả lờiXóa