Quy luật tất yếu (2)
Thần đèn chẳng tò mò, với thần
chuyện âm mưu của bọn quan lại quá nhàm chán, sống đủ lâu thần nghiệm ra rằng
cái khoảng thời gian ngắn ngủi vài mươi năm trên quan trường, từ thấp thì nịnh
hót cúc cung tận tụy với quan trên, đấu đá với nhau, kiếm chác, kết bè lập
đảng.
Còn vị quan chỉ dưới một người trên vạn người có trèo lên được cũng chẳng quá 20 năm. Lúc ấy chỉ ngồi mà nhận bổng lộc, còn việc chính sự nói trắng ra là dưới thì áp chế được dân, trên thì che mắt được vua, đối nội thì vơ vét, đối ngoại với nước yếu thì xâm lược, với nước mạnh thì cúi đầu. Chẳng có gì lạ. Chợt chuông điện thoại reo. Mạnh ai móc túi ra xem , hóa ra chính quan đầu to nhất có cuộc gọi:
Còn vị quan chỉ dưới một người trên vạn người có trèo lên được cũng chẳng quá 20 năm. Lúc ấy chỉ ngồi mà nhận bổng lộc, còn việc chính sự nói trắng ra là dưới thì áp chế được dân, trên thì che mắt được vua, đối nội thì vơ vét, đối ngoại với nước yếu thì xâm lược, với nước mạnh thì cúi đầu. Chẳng có gì lạ. Chợt chuông điện thoại reo. Mạnh ai móc túi ra xem , hóa ra chính quan đầu to nhất có cuộc gọi:
- Đấy
các bác xem, đã hết giờ làm mà công việc vẫn còn. Làm việc chẳng kể gì giờ giấc!
- Alo!
Tôi nghe đây! Nói nhanh lên!
- Thưa xếp! Có ông bà A nhà họ bán
vàng và đá quý nhờ vả thằng Tý con họ bị bắt khi trên người có ma túy
- Thằng
gây trọng án bao nhiêu tuổi, làm gì?
- Dạ! Thằng Tý mới 24 tuổi. chắc
chưa tìm được việc làm thích hợp nên ở không.
- Được
rồi! vậy mày lo thượng lượng với họ, cứ nêm bột ngọt mắm muối hành tỏi nhiều
vào nhé!
- Vâng!
Quan đầu to gọi một số và chờ máy:
- Alo!
Đầu to đây! Bác khỏe không?
- Khỏe!
Có món tôm hùm hay món dưa chuột đây?
- Tôm
hùm bác ạ! Cái vụ thằng Tý có mang trên người chắc chỉ có 1 ít ma túy thôi nhé!
Lò nướng bắt lửa chưa?
- Mới
nhóm lửa thui lông thôi!
- Tốt,
tắt lửa đi, để tôi nhóm lửa nấu lẩu bên đây! Tiết kiệm ga bác nhé!
- Rồi!
Nấu nhừ chứ! Tôm hùm hay vi cá! Chứ cá kèo chán lắm!
- Yên
tâm! Không phải cá kèo đâu! Đầu bếp chuyên nghiệp mà! Bác viết menu đi!
- Rồi!
Tôi đang bận! Mai gặp nhé! Bye bye!
Quan đầu to quay lại phân bua:
- Bọn
trẻ bây giờ dại lắm. mà chúng ta cần phải tạo điều kiện và giáo dục chúng. Chứ
cú theo luật tống vào tù thì bao nhiêu nhà tù cho đủ. Giáo dục răn đe là chính.
Chuông điện thoại lại reo. Quan đầu
to nghe máy:
- Alo! Xếp ơi! Thằng con xếp đua xe
bị tai nạn, đã chỡ vào nhà thương!
- Cái
gì! Sao lại bị tai nạn? Nó đua thì nó ép người ta, người ta bị nạn chứ! Chuyện
ra làm sao?
- Thưa xếp! Nó đua. Nó hú còi mà
gặp 1 thằng cứng đầu không tránh đường cho nó chạy, nó tông vào đuôi xe người
ta rồi lạc tay lái ngã chùi xuống mặt đường và ủi đầu làm mẻ cả lề đường.
- Khốn
khổ con tôi! Đã bắt thằng gây tai nạn chưa?
- Đã bắt và họ lấy lời khai!
- Bên
nào thụ lý! Mày liên hệ bên đó ngay! Phải đưa thằng này vào tù.
- Vâng! Thưa xếp! Nhưng chắc xếp
phải trực tiếp gọi điện cho nó trôi chảy.
Quan to đầu quay số gọi một số khác:
- Bác Z
đấy à! Bác khỏe không?
- Khỏe!
Gớm có việc gì mà bác gọi thế! Chắc đâu phải nhớ tôi mà gọi điện hỏi thăm!
- Ấy bác
nói thế! Tôi gỏi thăm bác thật mà. Còn việc thì cũng có tí việc!
- Được
bác nói đi! Bác nấu lẩu mà nhớ tôi thì quý hóa quá! Tôm hùm chứ!
- Không
bác ạ! Cái này không phải lẩu! mà là dê nướng bác ạ!
Bên đầu dây chợt nghe giọng đầy lo
lắng.
- Bác
đùa à! Gốc to thế mà bị nhổ sao? Đã vậy sao bác còn gọi cho tôi! Nhỡ chúng ta
theo dỏi điện thoại thì phiền phức lắm! Chào bác nhé!
- Khoan
đã! Không phải vậy! Không phải dê tế thần. Thằng con tôi bị tai nạn giao thông.
- Gớm!
Bác làm tôi sợ quá! Tưởng bác sắp bị đóng hộp. Nhưng có việc gì?
- Tôi
muốn thằng gây án cần được nghiêm trị. Pháp luật phải thật nghiêm khắc bác ạ!
- ra
vậy! Nhưng để tôi xem.
- Ấy!
bác yên tâm không cần xem. Hồ sơ sẽ cho thấy tên này luôn chạy xe thiếu kiểm
soát và là mối đe dọa thật sự cho an toàn giao thông. Còn tôi cũng có món thịt
hươu tươi ngon biếu bác xơi!
- OK!
Vậy là được! Pháp luật sẽ phải thật nghiêm khắc để bọn chạy xe vô ý thức phải
kiềng!
Nét mặt quan đầu to còn bất an, có
lẻ lo lắng và cả tức giận. Mọi người đều an ủi động viên. Riêng thần đèn thì
thộn mặt ra chẳng hiểu gì cả. Thần lẩm bẩm (quái quỷ! Sao buôn ma túy thì thành
lẩu, còn tai nạn lại nói gì thịt dê với thịt hươu.!!!!!)
- Bác
nói tiếp đi!
- À! À!
Nhưng tôi nói ra các bác phải giữ kín. Không ai được lộ ra nhé!
Tất cả im phăng phắt lắng nghe.
Riêng thần đèn chú ý đặc biệt, Thần biết đối với quy luật tất yếu nó quá cao
siêu thần không dễ gì hiểu được. Nhưng cứ sau khi giúp ai 3 điều ước thần lại
bị nhốt hẵn trong chiếc đèn, thần còn biết làm gì hơn là nghiên cứu suy ngẫm.
Thần cũng đang bồn chồn vì chẳng biết có kịp kiếm tiền mua cái lap top mà thàn
biết hiện nay nó vô cùng hữu dụng. Đó là chưa kể thần còn phải lo nguồn điện để
chạy nó. Một máy phát điện phù hợp.
- Để bảo
đảm bí mật, tôi phải sử dụng những nhân viên ưu tú và tin cẩn nhất theo dõi con
nhỏ ở!
- Bác
hết việc! con nhỏ ở vô tình nghe lỏm được một lần, dễ gì có lần thứ hai, mà dù
có chắc là chuyện khác đâu phải chuyện bên Tàu! Mà chueyẹn bên Tàu đâu dễ gì là
chuyện tối mật được!
- Bác
nói đúng! Nhưng tôi biết làm gì hơn. Chỉ là cầu may! Chứ ai dám theo dỏi ông
bí! Càng đâu có qua Tàu đièu tra, nó phát hiện làm gián điệp thì .. thà sẽ phải
hối tiếc vì đã bị sanh ra trên đời.
- Vậy là
bác may mắn!
- ừ! Thế
mới may! Sau mấy tháng, nhất cử nhất động của con nhỏ ở tôi đều biết, từ mỗi
ngày nó thay mấy bộ đồ, đi vệ sinh mấy lần, thích ăn gì, cặp bồ với ai. .v.v..
tôi đều biết
- Ghê
thật! phải làm quan đầy trí tuệ như bác mới không uổng phí tiền thuế của dân
đóng!
- Đúng
là đỉnh cao của trí tuệ!
- Nghe
đây! Cuối cùng 1 ngày con nhỏ ở bán mớ ve chai!
- Bán ve
chai?
- ừ!
Trong mớ chai lọ nhựa, thùng các tông… có cả mớ giấy và sách vở cũ. Tôi đích
thân đón bà bán ve chai để mua lại mà không kịp. Tụi nhân viên ngu quá!
- Nghe
sao ly kỳ cục quá!
- Tôi
phải đến vựa ve chai và mua lại tất cả mọi thứ, kể cả mơ tôn cũ thế mới đau.
Phải thuê 3 xe tải và chục người chuyển đồ lên xe. Lại phải có chỗ kín đáo chứa
và xem xét mọi thứ. Khốn nạn nhất là thằng chủ dựa nó tưởng tôi giàu mà nổi cơn
khùng, nó chém rõ đau.
- Tội
cho bác thật! Rồi bác tìm được cái gì?
- Một
xấp giấy đóng a ráp. Có đóng mộc hẵn hoi, đỏ chói hai chữ “mất tội”. và toàn
bằng chữ Tàu.
- Thế là
thế nào! Chữ là chữ Tàu, con dấu chữ “mất tội”. Tôi chẳng hiểu gì cả!
- Ấy!
thế đấy! Tôi ngỡ chẳng được gì! Đã gọi chúng bán lại cho bọn ve chai. Đúng tối
hôm đó, tôi cùng lão X đi kiếm máy em xinh xinh xả xui. Nhưng đi vòng vòng chưa
được như ý, lại bị 1 mụ xề nắm tay lão X là lôi đi, định cưỡng hiếp lão hay móc
túi lão, thì lão nổi cáu bảo:
- Ngủ đi!
Tôi và lão thoát được, tôi hỏi lão:
- Sao
bác bảo ngủ đi! Nó liền buông bác ra vậy!
Lão X cười bảo:
- Ngủ đi
nói lái là đỉ ngu. Tôi mắng nó, nó hiểu nên buông tôi ra!
- Tôi
chợt hiểu hai từ “mất tội” chính là “tối mật”
- Trời
đất! mẹ nó! Bác thông minh tuyệt đỉnh!
- Quá
thông minh!
- Đúng
là đỉnh cao của trí tuệ!
- Thế là
tôi gọi điện hỏi, hóa ra nhan viên tôi đã kêu bán ve chai hết rồi! Thế mới chết!
- Bỏ mẹ
thật! Thế là . . . toi mẹ nó rồi. Bác ngu vãi! Ngu chưa từng thấy! à không! Tôi
đùa ấy mà!
- Thế là
tôi bắt chúng cố nhớ lại trong những người mua ve chai ai là người mua sấp giấy
đó, cuối cùng sáng hôm đó, tất cả đi săn lùng bà bán ve chai. Đến khi tìm được
mụ, mụ lại bảo chia bớt mớ giấy cho bà bán bánh mì,
- lại
qua bà bán bánh mì, nhưng cũng còn may là bán cho người ta chùi đít, thì tha hồ
mà thơm!
- May
thật! quá may!
- Đúng
là may các bác ạ! Tôi đến thì bà bán bánh mì còn chưa dùng, thế là tôi hỏi mua.
Bà bán bánh mì tưởng tôi là thằng khùn, ta ta mắng và đuổi tôi đi chứ không
chịu bán.Đối đế tôi cướp sấp giấy đó và chạy. Đúng lúc bọn dân phòng đi đến,
thế là chúng tóm lấy tôi và đập tôi một trận nhừ tử và định lấy sấp giấy trả
lại cho bà bán bánh mì!
- Chết
nổi! sao chúng dám đánh bác! Nhìn mặt bác cả một đống mỡ ị ra mà không nhận ra
bác là quan à! Bọn ngu, quan mà không nhìn ra. Đúng là lủ đần.
- Không!
Lúc ấy tôi cải trang, ăn mặc tồi tàn rách rưới để mua lại sấp giấy cho rẻ ấy
mà. Chứ ăn mặc tươm tất tôi sợ bị bà bán bánh mì bán lại với giá cắt cổ.
- À!
(tất cả chợt hiểu)
- May
sao người của tôi đến kịp, quát đuổi bọn kia đi và định chỡ tôi vào bệnh viện,
nhưng do bản chất bí mật, tôi đành về nhà nằm và gọi bác sĩ đến chữa.
- Thế
tài liệu nói gì!
- Lại
gặp vấn đề dịch thuật, tôi lại phải cho tìm 100 người dịch.
- Mẹ ơi!
Bác bảo có 1 sấp giấy mà cần những 100 người.
- À! Sấp
giấy chỉ có 50 tờ in 1 mặt tức là 50 trang. Tôi chỉ cho 1 người dịch 1 trang,
còn 50 người còn lại cũng vậy để tôi đối chiếu bản dịch.
- Chết
thật! Bác tốn cả một đống tiền!
- Không!
Tôi chẳng tốn đồng nào cả! Đến khi chúng dịch xong, tôi gọi qua văn phòng và đe
chúng phải giữ kín vì là “an ninh quốc gia” nên đến khi chúng được tha về nhà,
chúng mừng quá và chẳng đứa nào đòi tiền.
- Đỉnh
cao của trí tuệ! Thế nọi dung là gì? Chúng tôi hồi hộp quá! Bác đã qua quá
nhiều gian khổ để có đươc thành quả hẵn là đáng đồng tiền bát gạo.
Thần đèn lẩm bẩm (đúng là thằng
vô tích sự, có bấy nhiêu là vật lộn với mấy con mụ bán hàng rong, nói huỵch tẹt
ra cho rồi, mất hết thời gian)
Ngọn cỏ thu chiều buông lưỡng lự
Trả lờiXóaĐóa hoa vàng để lại xứ ngàn hoa
Mặc ai say một ánh trăng ngà
Ta chấp chới giữa ngàn tinh tú
Xin đừng đến bên bờ nước cũ
Người năm xưa giũ áo đi rồi
Thuyền thì về sau lúc ra khơi
Còn bèo nước trọn đời trôi dạt
Đừng dõi mắt mơ hồ con sóng bạc
Về thành đô hoa sửa cuốn quanh đời
Đến cuối đời gởi gió. Gió ơi!
Đêm se sẽ hát ru người ngon giấc