Nàng đi bên cạnh gã bước chân dịu
dàng, dù không nhìn nhưng nàng là chỗ dựa duy nhất cho tâm hồn gã, nàng đã
chung thủy bên gã đã bao lâu! Đất trời còn không nhớ nổi. Gã quá đổi mệt mỏi
nàng cũng vậy, gót chân mềm của nàng ai biết được đã vượt cả ngàn năm.
Khắp thân gã từ đầu đến chân nơi nào cũng mang thương tích của chiến tranh và tra tấn ngục tù, vòng chân, cổ tay quanh cổ xích xiềng cũ mới gã đã mang cho dù có là gang thép cũng đã mòn đứt.
Khắp thân gã từ đầu đến chân nơi nào cũng mang thương tích của chiến tranh và tra tấn ngục tù, vòng chân, cổ tay quanh cổ xích xiềng cũ mới gã đã mang cho dù có là gang thép cũng đã mòn đứt.
Gã đến chốn này, cõi thương tâm để
gặp nàng. Nàng vẫn chiếc áo sờn cũ, vẫn hình hài gầy gộc, vẫn quen lặng thinh
theo nếp phu xướng phụ tùy. Năm trăm năm rồi nàng không trở lại nhân gian, vẫn
ở đây và tin gã có ngày trở lại.
Gã không trở lại, gã chỉ đến vì cõi
thương tâm gã không chọn nó là quê hương. Nàng biết nhưng vẫn tin gã sẽ có ngày
đổi ý và về mãi cùng nàng.
Gã biết ơn nàng biết bao, nàng đã
lam lũ vì gã vì con, nàng đã tha thứ cho gã đến vạn lần vì vô vàn gã là người
đàn ông đổ đốn, nàng đã vực gã bao nhiêu lần gã đớn hèn mà trời đêm chứng kiến,
nàng là hiện thân của dịu dàng và lòng bao dung. Nàng đã âm thầm lo lắng mỗi
khi gã bước chân đi, nàng đã bao phen khóc đầy nước dòng sông bên một phần thây chồng mà ghê sợ hay
hướng về chiến trường xa xôi mà không bao giờ tìm được xác.
Nươc mắt nàng đã tuông dòng cho
cha, cho anh cho em trai, cho gã và cho cả con cả cháu nàng ngã mình cho sự trường tồn
dân tộc. Nàng đã chịu đói chịu lạnh cho chiến trường có cơm có áo, nàng đã nhọc
nhằn rời ngôi nhà rời bờ ao thửa ruộng trên đường chạy giặc và không biết sẽ
sống làm sao hay chết gục bên đường, sườn núi.
Gã chỉ muốn được quỳ dưới chân nàng
với lời tạ tội. Nhưng nàng không cần và chưa từng nghĩ đến điều ấy, nàng chỉ
muốn gã xách nước bên nàng tưới luống rau, muốn gã bên nàng ngồi trên bờ ruộng
nhìn làn khói bếp tim tím lúc chiều buông, nàng muốn lại được ngồi bên cạnh gãbên bờ biển mênh mông sóng vỗ nhìn hai mặt trời soi bóng. Nhưng chính điều đó
là điều gã muốn được một lần quỳ dưới chân nàng tạ tội. Gã không được ở bên
nàng!
Những đau đớn, nhọc nhằn của nàng
mà để lên núi núi phải vỡ tan, để vào biển biển phải dâng tràn, nổi sợ hãi của nàng, nổi sợ hãi của tổ tiên
còn truyền đến cả ngày hôm nay. Giặc tàn ác biết bao, chúng giết đồng bào như
giết súc vật, chúng cướp bóc tất cả mọi thứ từ vàng ngọc lụa là đến cả cọng rau
hạt lúa, chúng đánh người già, chúng chà đạp phụ nữ, chúng ném trẻ con vào lửa,
có một tội ác nào chúng không làm, chúng cũng có cha mẹ anh em, có vợ con bằng
hữu, nhưng với dân tộc Việt chúng lại chưa bao giờ có chút nhân tình. Nàng đã ở
lại đây cõi thương tâm mà vết thương xưa ngày nay đang tấy mủ.
- Anh đừng đi nữa xin ở lại đây!
- Oan nghiệt anh còn mang, còn có
gì hơn cho cuộc đời anh là được ở bên em, nhưng không thể được!
- Giặc sẽ lại giết chóc, tra tấn
hủy hoại anh như từng hủy hoại anh cùng tổ tiên chúng ta ngàn năm trước.
- Chính vì vậy anh không thể ở đây!
- Nhưng anh được gì!
Nàng bật khóc, tiếng khóc oan khuất ngàn
năm của giống nòi đeo đuổi theo từng bước chân người lính. Tiếng khóc thay lời ru con trên mọi ngã đường trong thời chiến loạn.
- Anh được gi? Sau bao nhiêu người
gã xuống, hàng vạn người hàng triệu người trên chiến trường và tất cả đồng bào
mất cha, mất chồng, mất anh em và con cháu, được gì hả anh? Người hậu tuyến
không chỉ tự nguyện đói ăn chịu rét, hiến tất cả tài sản mà còn bị cưỡng đoạt cả vàng bạc tư trang cho
dù đó là di vật tổ tiên mẹ cha để lại, được gì hả anh bao nhiêu người bỏ nhà bỏ
quê chạy loaạn đói khát nhọc nhằn, bao người già trẻ thơ lấp liếm chôn vùi trên
đường chạy giặc, bao nhiêu phen phụ nữ bị cưỡng ép chà đạp không chỉ trong tay bọn
giặc Tàu, nếu anh có dành trọn một kiếp nhân sinh để nhìn để thấy hết nổi đau đớn
nhọc nhằn của người hậu phương chỉ e tim anh vỡ nát.
- Nên anh không thể ở đây!
- Được gì hả anh? Chiến thắng rồi
là phần đời còn lại của em là vành tang trắng là lao nhọc đến cuối đời. Nếu ngày anh về là một kẻ
thương tật với nổi thất vọng con cháu mình lại nghèo lại đói. Vẫn là chế độ vua
quan, chúng đoạt quyền tối thượng, chúng đã làm được gì khi lành đạo toàn dân
chống giặc? Công lao của chúng sánh được với ai? Sánh được với ai? Sánh được với ai! Nhưng mọi
đặc quyền đặc lợi thuộc về chúng, chúng rêu rao vì dân vì nước, chúng ca ngời
dân tộc anh hùng, chúng hô hào truyền thống yêu nước nồng nàn và chúng tôn vinh chiến công vĩ đại trên nấm mồ
dân tộc, chúng chôn vùi đồng bào trong đói nghèo bệnh tật trọn kiếp nô vong, bọn vua quan vẫn sênh sang
giàu có, chúng vẫn cướp bóc thu vén bằng mọi thứ luật lệ, bọn vua quan tham
nhũng hại dân, chúng nào có tổ tiên nòi giống, chúng chỉ biết thân chính chúng,
chúng độc quyền toàn trị, lòng người tan rã. Chúng vu hãm giam cầm tù đày tra
tấn bao nhiều người yêu nước thương dân, rồi lại đến ngày giặc nhìn thấy một xã
hội băng hoại, một bọn vua quan thối nát, lòng dân chán ghét thì giặc
phương Bắc lại xâm lược. Chúng lại kêu gào truyền thống yêu nước, lại hô hào
dân tộc anh hùng, chúng chẳng chút ngần ngại thí hàng vạn hàng triệu người dân cho cuộc chiến mà máu
chiến trường không bao giờ dừng cơn khát.
Được gì hả anh? Còn có ai vì bọn
vua hèn, vì lý tưởng của phường bịp bợm, còn ai không biết về lịch sử được viết
bằng trò dối trá để chịu đau đớn nhọc nhằn cho bọn chúng tiếp tục ngồi trên!
Nước lại mất, nòi giống Tiên rồng khó tránh ngày diệt vong, tôn miếu Hùng Vương
chỉ còn là phế tích Đồ Bàn.
Được gì hả anh? Đừng đi! Ngàn năm
qua đời em đã quá đớn đau, anh không còn thương em nữa chăng? Còn thương em xin
anh ở lại, có anh bên đời thì nơi này đâu còn cõi thương tâm. Hãy ở lại bên em.
Nếu không còn thương em anh cứ đi, nhưng anh hãy nhớ nơi cõi thương tâm này nổi
thương tâm của em không bao giờ nguôi dứt, em vẫn chờ anh!
Gã im lặng! Nàng nói đúng! Nhưng
không là tất cả! Gã phải đi, với gã nhân gian cũng là nơi đến chẳng phải nơi
về, cõi thương tâm cũng là nơi đến chẳng phải chốn quây về. Đâu là quê hương
của gã. Quê hương không là một xứ sở một mảnh đất, quê hương của gã chính là tình
yêu của nàng. Gã sẽ về quê hương vào lúc nào đó, nàng ở đâu thì đó là quê hương
là mái nhà của gã. Nhưng bao giờ? Có ngày mà chính phủ không còn những kẻ nắm
quyền thống trị để đồng bào việt nam có thể ngẩn mặt nhìn dòng chữ “tự do – dân chủ -
nhân quyền” vào ngày giỗ Tổ Hùng Vương hay cái ngày mà nòi giống Tiên rồng không còn tồn tại!
Gã chẳng biết và không cần biết,
người lữ hành chẳng đếm quãng đường xa. Điều duy nhất mà gã biết gã sẽ trở về
quê hương về mái nhà của mình. Đó là tình yêu của nàng! Gã biết nàng vẫn chờ
gã, nếu không có nàng thế giới vô cùng này bé hơn hạt bụi.
Gã bước đi, gã sắp bước qua cánh
cửa trở về nhân gian, gã không dám nhìn nàng, không dám nắm tay nàng, vì như
thế gã không bao giờ cất bước. Với nàng gã vẫn là tên đốn mạt!
Biển anh.
Trả lờiXóaBiển nhớ, ngàn năm biển chẳng đầy
Bài thơ dang dở mãi còn đây
Ru trăng đêm vắng hàng cây rũ
Dỗ giấc em ngoan cánh vạc gầy
Ký ức ngủ bên bờ ảo vọng
Lá me theo ngọn gió heo may
Năm nao thu trốn sau tà áo
Gõ nhịp nửa đời cuộc tỉnh say