Shoun là một
vị thầy (Nhật bản) về thiền Tào Động. Khi còn là học trò, bố của Shoun qua đời,
Shoun phải chăm sóc mẹ.
Mỗi khi
vào phòng thiền, Shoun luôn luôn mang mẹ đi theo. Vì có mẹ đi theo, mỗi khi
Shoun viếng một tu viện, ông không thể sống chung với các vị sư khác. Vì vậy
Shoun xây một nhà nhỏ để lo cho mẹ. Shoun chép lại kinh sách, và thi ca nhà
Phật, và nhờ đó nhận được ít tiền mua thực phẩm.
Khi Shoun mua cá cho mẹ, người ta chế giễu ông, vì người tu hành không được ăn cá. Nhưng Shoun không màng. Tuy nhiên, mẹ của Shoun thì buồn, thấy con mình bị cười chê. Cuối cùng bà nói với Shoun: “Mẹ nghĩ là mẹ sẽ thành ni cô. Mẹ cũng có thể ăn chay được.” Bà thành ni cô, và mẹ con nghiên cứu chung với nhau.
Khi Shoun mua cá cho mẹ, người ta chế giễu ông, vì người tu hành không được ăn cá. Nhưng Shoun không màng. Tuy nhiên, mẹ của Shoun thì buồn, thấy con mình bị cười chê. Cuối cùng bà nói với Shoun: “Mẹ nghĩ là mẹ sẽ thành ni cô. Mẹ cũng có thể ăn chay được.” Bà thành ni cô, và mẹ con nghiên cứu chung với nhau.
Shoun yêu
nhạc và là nhạc sĩ giỏi về đàn hạc, Mẹ shoun cũng chơi đàn hạc. Những đêm trăng
tròn hai mẹ con chơi đàn với nhau.
Có một đêm
một cô gái trẻ đi ngang nhà và nghe nhạc. Cảm xúc quá, cô bèn mời Shoun đến nhà
cô đêm hôm sau và đánh đàn. Shoun đồng ý. Vài ngày sau Shoun gặp lại cô ấy
ngoài phố và cám ơn lòng hiếu khách của cô. Mọi người cười chê, vì Shoun đã đến
nhà một cô gái làng chơi.
Ngày nọ
Shoun đi thuyết giảng ở một chùa xa. Vài tháng sau ông trở về nhà và biết mẹ
vừa chết. Các bạn không biết tìm ông ở đâu, nên tang lễ đã bắt đầu.
Shoun bước
lên, dùng gậy gõ vào quan tài. “Mẹ, con đã về đây,” ông nói.
“Mẹ mừng
con đã về,” ông trả lời thế cho mẹ.
“Vâng, con
cũng mừng,” Shoun trả lời. Rồi ông nói mới mọi người quanh ông: “Lễ tang đã
xong. Các bạn có thể hỏa táng.”
Khi Shoun
đã rất già, một buổi sáng, ông gọi các đệ tử lại quanh ông, nói cho họ biết ông
sẽ ra đi vào lúc trưa. Thắp nhang trước ảnh mẹ và thầy cũ, ông viết một bài
thơ:
Năm
mươi sáu năm gắng sống tử tế
Đi đường tôi trong thế giới này
Giờ mưa đã ngừng, mây đã hết
Trời trong xanh một mảnh trăng đầy
Đi đường tôi trong thế giới này
Giờ mưa đã ngừng, mây đã hết
Trời trong xanh một mảnh trăng đầy
Các đệ tử
đứng quanh ông, tụng kinh, và Shoun ra đi khi kinh còn đang tụng.
(Sưu tầm)
_ _ _ _ _
Cha mẹ yêu thương, tất cả những gì ngon lành tốt đẹp đều
dành cho con. Há phải vô thường mà bỏ (xả), nên trọn đời trọn lòng phụng dưỡng yêu kính mẹ cha. Dù chẳng hữu thường mà chưa
từng tiếc giữ, làm lễ tang cho mẹ mà chẳng thấy sinh tử, ra ngoài phiền não
chẳng đồng vô tri kia.
Giữ giới hạnh tự nơi nguồn tâm chẳng bị câu thúc bởi giáo
điều. Gọi là hạnh của Phổ Hiền, trí bát nhã chẳng chướng ngại.
Chẳng sanh tâm phân biệt người sang kẻ hàn. Tùy
thuận nơi duyên mà hướng người về thiện nghiệp. Đồng nơi trần lao mà tuyệt
không hình tích.
Đây là làm cảnh để người hiểu. Hiểu! Đó là bổn phận của
chúng sanh.
Nếu Shoun có mảy may dụng tâm lấy mình làm gương lại thành
hủy báng giới luật, nếu Shoun dụng tâm dạy người thì chỉ là cảnh, tâm hành là vọng
tưởng sinh diệt, chẳng khác việc trong mộng.
Chẳng ai biết Shoun, ngàn thánh chẳng biết.
Chớ khởi tưởng hiểu Shoun vì đó là cảnh. Chớ tán thán Shoun
vì yêu kính cha mẹ đâu chỉ riêng Shoun. Chớ thấy hạnh Shoun vì tâm hạnh chẳng
thể suy lường. Chớ co duỗi cúi ngước theo Shoun vì sở hành thuộc mê. Chớ nghĩ
nhớ Shoun, người đương thời chỉ thấy cái thân tứ đại, chỉ thấy hành tướng của Shoun.
Hà huống kẻ hậu học chỉ nhận được câu chuyện và dễ bị thức ý dựng lập.
Vậy làm gì với Shoun.
Nơi đây cần một chuyển ngữ.
Ai người đồng âm!
Năm mươi lẻ sáu một
thân gầy
Lối tẻ riêng bày bọt
sóng bay
Chẳng vẽ bóng thầy
trên đất gấm
Xưa kia chưa đến, luận
gì nay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét