Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Mắt Saigon: Niệm lục tự Di Đà (1)



Trong đầu kinh thường luôn có nghi thức niệm (kèm lễ bái) Nam mô A Di Đà Phật.

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

Thơ thẩn


Lâu rồi không dám nghe lại tiếng hát cô Khánh Ly vì giọng hát đó đã từng luôn mê hoặc…

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Mắt Saigon: Ba lời



Phàm nói hay luận về phật pháp tất đã buông lời, lập lý. Nếu khiến người ôm lấy kiến chấp, khiến người lầm lạc cho đến khiến người nghi sợ thối lui thì người nói luận ấy chịu quả báo thật không lường được.

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Mắt Saigon: Tâm lượng (2)



3) Đối tượng giải quyết của Phật học là ý thức gây rắc rối.
* Niệm: Thế giới vũ trụ qua nhãn căn và nhãn thức tự sanh một thế giới ảo trong não, cái duy nhất mà con người cùng mọi loài hàm linh thấy nghe … biết thảy đều trong thế giới ảo này, thảy do tâm sanh (7 thức) nên gọi là tâm lượng, cũng là pháp giới.

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

Mắt Saigon: Tâm lượng (1)



1) Thế giới vũ trụ không hề là đối tượng nghiên cứu của Phật:
Vũ trụ hữu biên hay vô biên cũng như gồm những gì, hoạt động ra sau theo các nguyên lý định luật gì hoàn toàn không hề được đưa ra. Nhưng Phật dựa trên quan niệm sự hình thành của thế giới vũ trụ gồm tứ đại (đất, nước, gió, lửa).

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

Mười bốn điều răn không phải của Phật



1. Kẻ thù lớn nhất của đời mình là Chính mình
Vì người kiên cố chấp hữu ngã, từ ngã hư dối do 7 thức vọng động bị cảnh trói buộc sinh ra tất cả phiền não.

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016

Múa gâhy rừng hoang: Chẳng thật chẳng hư



Ông Lão hỏi Tổ:
- Có những câu như trò đánh đố ấy Tổ ơi! Hèn gì có người nói “tu như lông trâu, thành đạo như sừng thỏ”.
- Ấy tại họ trên văn tầm nghĩa chẳng thấu ba câu.
- Như câu “lời Thế tôn chẳng thật chẳng hư”. Thành ra y như câu nói đùa.
- Đã bảo pháp pháp phương tiện, tùy đương cơ mà lập lời. Nó chỉ ở tác dụng khiến người tự dứt. Còn để tâm ôm cảnh, đem thức phân biệt có không thì cùng kiếp chỉ là tự trói.
- Tổ giải thích được không?
- Nếu không vì người thì giải thích được. Nếu vì người thì mở miệng chẳng ra!
- Lại thế nữa! Không vì người thì cần gì giải thích. Nếu vì người thì lại im lặng. Chẳng là tầm bậy tầm bạ tầm phào sao?
- Khi tâm không mống khởi, vốn chẳng bị trói buộc. Vào trong đó thì làm gì có phi ngã, phi ngã đã không không cái gì gọi là ngã. Nên gọi vô ngã. Ngã đã không thì lời lời pháp pháp làm gì thật có? Nên gọi vạn pháp như huyễn, lời lời chẳng thật!
- Vậy lời lời chẳng thật! Sao còn chẳng hư?
- Vì dùng trí huệ đối trị phiền não lời lời dựng lập, pháp pháp tùy duyên khiến người vọng chấp tự dứt. Nên lời lời Thế tôn chẳng hư. Người từ mê đến ngộ thì lời lời chẳng hư. Khi tự ngộ bản tâm thì lời lời chẳng thật, còn gọi là thọ ký. Thọ ký đâu phải là Phật trước ban cho người sau làm phật. Lời lời mà khiến người mê chấp thì đó là hư, còn nếu người tự dứt thì lời lời là thật. Như bánh tét để đó ai ăn thì no rõ ràng là thật. Nếu không ăn thì cái bánh tét khác gì hư vọng có ích lợi gì!
- Rồi! Tổ nói “vào trong đó” phi ngã đã không thì ngã là cái gì! Ngã mà không chẳng khác hư không vô tri kia à!
- Ví tâm như hư không kia vì con người chẳng lìa mé thức nghĩ suy. Vì hư không chẳng có sắc (màu sắc hình dạng) tướng (đục trong, nhơ sạch, tăng giảm, có không…) thế gian nhờ qua vật mà nhận hư không. Nhưng tâm kia vốn chẳng đồng hư không kia tịch mà chẳng chiếu. Ngã do thức dựng lập hư dối nên lìa ngôn thuyết mà gọi là vô ngã. Vì chẳng duyên theo cảnh nên vô ngã, chẳng bị phiền não trần lao trói nên gọi vô ngã. Nhưng con người nếu lại cứ y theo ý ngôn mà tự kỷ thì vô ngã lại chỉ là “ý niệm” hư dối vậy. Luận đến vô ngã đã là kẻ độn rồi vậy!
- Nếu không luận giải làm sao hiểu!
- Hiểu chính là kẻ độn!
- Vậy lời Tổ nãy giờ là sao?
- Xem trong đó hư còn không thể được hà huống là thật!
- Tổ vào trong đó làm gì?
- Vốn chưa từng ra nói gì vào! Ấy cũng chỉ là miễn cưỡng. Từ chúng sanh đến chư Phật thật vốn chưa từng vào ra. Vì chúng sanh chẳng tự tín nơi tâm mình mà thôi. Làm gì có chỗ để vào để ra! Tâm ra tâm, tâm vào tâm lại là đạo lý gì!
.

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

Câu chuyện hai bức bức tranh



Trong một cuộc triển lãm tranh, hai họa sĩ trẻ tuổi Văn Ngọc và Văn Thạch gặp nhau. Như những người tuổi trẻ họ mau chóng kết bạn vì tranh của hai người được đánh giá là là ngang nhau.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

Múa gậy rừng hoang: Niệm (2)



Ông lão cố cười nụ cười thât tươi nhìn Tổ. Tổ thích thú nhìn lại ông lão.

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

Múa gậy rừng hoang: Niệm (1)



Ông lão hai tay chắp lại cung kính rồi quỳ xuống lễ Thế tôn. Chẳng phải ông lão theo thế người đời, họ quỳ ông quỳ theo, họ lễ lạy ông lê lạy theo.

Họa thơ lưỡng đầu xà



Hôm kia nhận được bài thơ họa theo lối chơi lưỡng đầu xà của anh Hồng Hà. Nên TT đã xin anh cho phép được post.

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Múa gậy rừng hoang: Loạn con cào cào...



Ông lão có vẻ buồn, ông nhìn Tổ. Vẫn chỉ là một ông già như ông, nhưng sao Tổ luôn điềm tỉnh dù ông đã nhiều lần quan sát Tổ những lúc Tổ không hề biết ông ở đó. Phải chăng nhờ Tổ không có vợ nên Tổ chẳng phải ưu tư phiền muộn. Tổ vẫn im lặng như chờ ông, chẳng có việc gì chạy mất hay Tổ chẳng màng đến cái gì! Khống hẵn vậy, vì Tổ luôn ân cần tiếp mọi người mà.

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

Mazu Mada ngu dại



Có anh chàng người Hy Lạp thừa hưởng một gia tài lớn từ tổ tiên, năm 24 tuổi anh chấm dứt lưỡng lự khi chọn con đường cho đời mình. Anh muốn liên lạc được với thần linh qua cách mà ai cũng biết, tế lễ thờ phụng các vị thần và tham thiền nhập định.

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Thăm Mẹ



Cám ơn anh em nhà cóc đã cho phép đăng những bài thơ xướng họa nhân ngày lễ Vu Lan (15/7 âm lịch)

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

Trước cửa từ bi (phần đầu)



Đó là vào thời loạn lạc đời thượng hoàng Trần Nghệ Tông nắm quyền chính sự. Biên ải thì quân Chiêm Thành đánh phá, phía bắc thì nhà Minh đưa quân chờ cơ hội. Trong nước bao năm các quan nhũng nhiễu cướp bóc tài sản dân, sinh mạng người dân như con sâu cái kiến, lòng dân oán hận ngút trời.

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016

Múa gậy rừng hoang: Bất tư nghì



Lão lại đến lễ Thế tôn trước, chẳng phải cầu tài vì Thế tôn chẳng có của để cho; chẳng cầu phước vì giúp ai đó cho đến làm việc phải (sẽ tác động đến trường tư tưởng) cũng là tạo phước.

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

Trực tâm là gì?




Trực tâm là tâm thẳng, chẳng nghiêng bên trái theo thức, chẳng nghiêng bên phải theo cảnh. Chẳng nghiêng tức là tâm không, gọi là trực tâm.

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016

Cu gáy



Cu gáy một thời để đến đâu?
Mấy mươi năm đã điểm sương đầu

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

Múa gậy rừng hoang: Sạch sành sanh



Ông lão ngồi nhìn Tổ uống trà. Rõ ràng Tổ vẫn như mọi người uống bằng miệng, cầm ly bằng tay có gì là lạ! Thế tôn cũng thế thôi.

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Múa gậy rừng hoang: Phép lạ



Lão lại lò mò đi của người chẳng biết đốt thời gian bằng cách nào khác của tuổi già vô tích sự! Lão lại ghé Thế tôn cúng dường mà theo như lão biết! Bất cứ cái gì miễn là lòng thành, và không phải đồ ăn cắp hay đồ ăn mặn.

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Chú phá kinh Duy ma Cật (11)

Phẩm phương tiện.


Lúc ấy trong thành Tỳ Da Ly, có vị trưởng giả tên là Duy Ma Cật,

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

chú phá kinh Duy Ma Cật (10)



Bấy giờ Xá Lợi Phất thừa oai thần của Phật mà nghĩ rằng: “Nếu Bồ Tát tâm tịnh thì Phật độ tịnh”. Vậy Thế Tôn khi còn làm Bồ Tát, tâm ý còn bất tịnh sao, mà Phật độ bất tịnh như thế!

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2016

Gã Ngớ và phán quan: Gặp lại nàng quỷ cái



Gã Ngớ rời khỏi điện Diêm La, gã đi và đi vì nơi đây chẳng ai mỏi chân khi đi bộ, chẳng ai bệnh hay bị đầu độc, chẳng ai đánh ai đau, cái đói và lạnh buốt không tồn tại cho nhiều người.

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

Nghiệp quả và nghiệp thức



Ông lão ghé lễ bái Thế tôn và hỏi:
- Thưa Thế tôn, theo kinh văn mỗi mỗi hành vi thiện ác đều chiêu quả lành dữ. Nhưng con là con người, cả đời cơm áo khốn khổ, chỉ biết niệm Phật và lễ chùa thì có tiêu bớt nghiệp quả không?

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

chú phá kinh Duy Ma Cật (9)



Bửu Tích nên biết:
- TRỰC TÂM là Tịnh Độ của Bồ Tát, khi Bồ Tát thành Phật, những chúng sanh chẳng xiểm khúc đến sanh quốc độ đó.

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

Ông già lao công



Ông già lao công quét dọn chung cư mới ngoài 60 tuổi, với tuổi ông thường cũng còn đi đi đứng mạnh mẽ nhưng hoàn cảnh cô đơn nghèo khó nên ông đã như gần 70.

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Phán quan và gã Ngớ: Pháp thiện và tâm thiện


Gã Ngớ ngồi đó, chẳng cần ngồi thu mình một góc nơi điện Diêm La, gã không còn là người khách của ngài phán quan mặt như đá tạc.

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

Múa gậy rừng hoang: Tham



Lão già ghé Thế tôn, mỗi tay cầm một bịch xoài vừa chín, mỗi bịch chia đều 6 quả.

- Buông xuống đi!

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016

chú phá kinh Duy Ma Cật (8)



Bấy giờ, Trưởng giả Bửu Tích thuyết kệ xong, bạch Phật rằng:
- Bạch Thế Tôn! Năm trăm trưởng giả này đều đã phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

Múa gậy rừng hoang: Thân khẩu ý



Một ngày khá quởn (rảnh rỗi) ông lão lại ghé Thế tôn tham vấn:

- Thưa Thế tôn, người tu tịnh tâm nghiệp thân khấu ý tức là đi theo đường của Thế tôn phải không ạ!

chú phá kinh Duy Ma Cật (7)



Đảnh lễ Đức Phật đại tinh tấn.
Đảnh lễ bậc đặng vô sở úy,

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Múa gậy vườn hoang: Công đức phước điền



Một ông lão bỏ nhiều năm đi khắp các chùa cúng bái. Ông đến gặp Thế tôn:
- Thưa Thế tôn, con cúng chùa lễ phật nhiều năm con được công đức nhiều không?

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

chú phá kinh Duy Ma Cật (6)



Tịnh tâm quán Phật đều hoan hỉ,
Được gặp Thế Tôn ngay trước mình,

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Múa gậy vườn hoang: Xả



Hỏi:
Phật giáo với thực hành tu “xả” mang tính tiêu cực, nên phần đông các quốc gia theo đạo phật nghèo phải không? 

Chú phá Kinh Duy Ma Cật (5)



Dùng diệu pháp nầy độ chúng sanh.
Thọ rồi chẳng lui thường tịch lặng,

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

chú phá kinh Duy ma cật (4)



Phật lực hàng ma từ nay khởi,
Kẻ đắc cam lồ Phật đạo thành.
Vô tâm, vô ý, vô thọ hành,

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

chú phá kinh Duy Ma cật (3)



Hay khéo phân biệt các pháp tướng,
Mà nơi đệ nhất nghĩa chẳng động.
Đối với các pháp được tự tại,

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

Giai thoại cụ Chu: Hành vi độc ác và tâm ác



Có một gia đình, chồng là Lý Nhân, dòng dõi hiếm muộn từ cha ông, mà đã từng lúc có 2 con trai nhưng chỉ còn một, nên chàng lập gia đình sớm theo ý cha mẹ. Quả vậy sau tám năm vợ chồng mới có đứa con trai. Tất cả vui mừng, hai vợ chồng cảm ơn trời phật và cùng nhau thệ nguyện làm việc thiện.

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

chú phá kinh Duy Ma Cật (2)



Đã thấy thần biến của đại thánh,
Phổ biến hiển hiện mười phương cõi.
Chư Phật thuyết pháp ở trong đó,
Tất cả chúng sanh đều thấy nghe.

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

Niệm Phật là thế nào?



1) Niệm Phật là niệm một danh tự, thay vì để tâm ý chạy loạn, tình thức dấy động (ý tưởng đến đi rất nhanh, sinh diệt tương tục). Niệm vốn không thể diệt, khi Thế tôn tại thế, mọi tham vấn của người đều nghe, đều khéo dùng ngôn thuyết giải đáp, rõ thấy thức không hề diệt mất, ngôn thuyết chẳng phải không.

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

chú phá Kinh Duy Ma cật (1)



(Phẩm Phật quốc)
Trưởng giả Bửu Tích liền tụng bài kệ trước Phật rằng:

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2016

Vô ấn (11)



Lục Tổ nói “mỗi người đều sở hữu bát nhã …” (Pháp Bảo Đàn kinh theo Đôn hoàng bản).

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Vô ấn (10)



Shoun là một vị thầy (Nhật bản) về thiền Tào Động. Khi còn là học trò, bố của Shoun qua đời, Shoun phải chăm sóc mẹ.

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Vô ấn (9)



Thí dụ
Có một người tìm ngọc rất giỏi, chẳng cần phải vỡ lớn đá mới biết trong có ngọc (căn đại thừa) lại khéo biết đục đẻo chẳng hề làm khối ngọc hao tổn chút nào (viên giác).

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Vô ấn (8)



Thí dụ
Có một cậu học trò ăn cắp một đồ vật của bạn. Người thầy gặp riêng anh học trò và giảng giải về sai quấy.

Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016

Trần Nhân núi trắng Phương Uyên




Ngày xưa, có một chàng thư sinh mồ côi nghèo sống vào cuối thời vua Trần Dụ Tông. Trời phú chàng có trí nhớ tốt, thông minh lại chăm chỉ học hành. Tuy chẳng được danh sư chỉ dạy mà chàng tự mình tinh nghiên thi sử và thạo cả binh thư.

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

Vô ấn (7)



Bi – trí

Nơi phật tâm là đại từ đại bi, nơi sắc thân tùy thuận theo duyên gọi là từ bi, nơi chúng sanh gọi là là cảm tính.

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

Vô ấn (6)



Chơn tánh!
Bao nhiêu kinh điển Thế tôn chỉ biết tán thán tâm, ngàn thánh ca ngợi thế nhưng lại chẳng thể nói được một lời, một chữ tâm là cái gì, ra sao.

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

Bi sử tân biên (4)



Than ơi! Đạo thiên thừa chi quốc, kính sự nhi tín, tiết dụng nhi ái nhân, sử dân dĩ thời.
(Đạo trời việc trị quốc, làm đúng lời hứa, biết trọng dụng người hiền, phải được lòng dân) (*)

Sự tích con khỉ



Ngày xưa, xưa lắm… từ cái thủa chỉ có mặt đất trơ trọc và nước. Các vị thần bằng quyền năng sáng tạo bù đắp cho cuộc sống bất tử ngu ngốc bắt đầu tạo ra muôn loài vạn vật.

Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Bi sử tân biên (3)



Những ngỡ giang sơn tròn một mối, ba chốn an nhiên.

Nào ngờ binh tướng mười hai phương, trăm miền thống thiết.

Ngôi cửu ngũ tối tăm lòng nhân kiệt

Mệnh chí tôn mê muội dạ anh hùng

Vỗ nhịp quê hương



Quê hương se kết sợi tơ mành
Núi ngậm trời mù lửa chiến tranh
Chân lý nở hoa sườn ảo vọng
Công bằng kết trái bả phù sinh
Cỏ neo đồi trọc hương còn thoảng
Cọp nuốt đêm trường mõm vẫn tanh
Tủi bắc hờn nam người vỗ nhịp
Man sơn còn vọng tiếng công thành.

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

Vô ấn (5)



Ngã – vô ngã
Mọi sự vật trở thành dây  trói buộc trong tam giới chỉ bởi ngã. Do nhận lầm ngã hoặc thân này, hoặc nhận một tiểu ngã giữa vô lượng các tiểu ngã và có đại ngã, hoặc ngã là một độc tôn… đều đi đến trói buộc.

Vô đề!



Gã Ngớ im lặng. Bất chấp trong nhiều năm qua không phải là gã không chất chứa dần nhưng ý tưởng, những cảm xúc cứ ùa đến không báo trước. Nhưng nói với người đời sao dễ dàng đến vậy! Với gã nói khó hơn là im lặng.

Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

Vô ấn (4)



Bốn câu: có – không – chẳng phải có chẳng phải không - ….
Hữu (có) vô (không), diệc hữu diệc vô (cũng có cũng không), phi hữu phi vô (chẳng phải chẳng phải không)

Thứ Tư, 10 tháng 2, 2016

Vô ấn (3)


Thường – vô thường
Trong từ ngữ phật giáo và căn bản phật học thường khởi đầu bằng lý vô thường. Nghĩa vô thường vừa khởi thì thường (hữu thường) liền hiện.

Vô ấn (2)



Cảnh (phi ngã) không lỗi
* Chúng ta có các giác quan để nhận biết cảnh (thế giới). Qua các giác quan này, tín hiệu được truyền dẫn đưa về não.

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

Vô ấn (1)



1) Thức và ý
Từ lâu xa, tôn giáo đã hiện hữu như một cuộc sống tâm linh. Đạo Phật cũng là tôn giáo như mọi tôn giáo khác với những nghi thức và lòng sùng tín. Thế nhưng đạo Phật có một điểm riêng khác.

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2016

Mó dái ngựa đầu xuân!



Cũng trà cũng bánh cũng dưa chua, đâu rồi tiếng pháo!
Này rượu này bia này vịt luộc, chờ mãi bạn hiền!

Cuối năm múa loạn cào cào



Ừ thì xuân! Ồn ào còi huýt, súng nổ đùng đùng, dân tình nhớn nhác, tiền phạt không bờ!
Lại là tết! Rậm rịt nhạc tang, cờ treo phần phật, sĩ khí rụt rè, thuế sưu chẳng bến!

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

Chuyện con cà con kê (12)



Đừng đổ lỗi vì trời gây họa

Mắt không nhìn tai vạ nhân dân

Mù oan khiên chỉ biết lo thân

Quên con cháu ngày mai phải nạn


Hiện miền bắc đang rất lạnh, cái lạnh duy nhất từng biết khi nhiệt độ toàn cầu đã nóng dần lên sau gần 100 năm người ta phun khí thải và hiệu ứng nhà kính! Kể cũng lạ và phải chăng chỉ là ngẫu nhiên khi cụ rùa hồ gươm đã chết. Vùng cao thì ôi thôi hàng loạt ảnh các bé trần truồng với cái rét đã làm dậy lên làn sóng người làm từ thiện nhưng chỉ như kẻ ngồi gỡ mài ghẻ. Nghèo và đói!
Tôi đã lớn lên giữa đất Saigon, cái ký ức về thời trẻ con thật ra Saigon có không khí se lạnh khi gần giáp tết và chúng tôi có mặc áo len. Nhưng từ sau 75 thì dần dần cái lành lạnh tuyệt vời đó không còn nữa, cái thanh bình và tốt đẹp đó bị che lấp hoàn bằng cái đói, sự sợ hãi và cuối cùng hôm nay đã nghiễn nhiên chỉ còn là cái oi bức quanh năm. Những cơn mưa từng trở thành người ru ngủ cho những bài thơ bài hát và bao người từng đem nghe tiếng mưa mơ màng trong sương mù tình ái thì giờ đây đã chất thêm khó nhọc cho những con đường lụt lội.
Không phải vì cái tuổi ngoài năm mươi mà tôi thành kẻ chán chường khi mà cuộc đời chất đầy bất trắc cũng như đầy thương cảm với bao điều khuất tất. Vẫn biết tuổi trẻ luôn tràn trề sức sống và vui vẻ hăng hái luôn là sức mạnh đẹp nhất của tuổi trẻ nhưng nếu trời trả cho tôi về tuổi trẻ thì e rằng trời là người mà tôi sẽ chữi rủa nhiều nhất nếu không xóa sạch mọi ký ức trong tôi và phải biến tôi thành con người vô cảm. Đã đủ cho khả năng chịu đựng làm dân Việt nam lắm rồi. Chẳng đợi già cả bệnh tật mong được chết mà cũng hết ngạc nhiên cho mấy lão già vẫn còn háo hức sống với quyền lực, với vọ trẻ và ăn nhậu.
Chị Năm vẫy tay gọi tôi mà chẳng buồn réo “Móc Ku” như mọi khi. Tôi vừa mừng vừa lo, cái chị Năm này luôn gây bất ngờ ở phút 89 hay cái chết của con ruồi Tân Hiệp Phát lúc nửa đêm.
- Chú Móc Ku viết cái đơn xin miễn thuế cho con gái tui nó bán bún riêu và tui bán cà phê ở đầu hẻm nghen!
Thì ra việc đánh thuế người bán hàng rong (ví dụ ai bán được 10 tô phở là phải đóng thuế), từ thợ hồ đến phụ hồ cũng bị đánh thuế (theo chính phủ thì thu nhập phụ hồ hiện nay là 100 triệu/năm!!!) đã làm những ai làm nghề buôn thúng gánh bưng lo lắng khi cuộc sống quá thừa lao đao. Nghĩ cũng phải học phí tăng, viện phí tăng, bảo hiểm y tế sẽ tăng từ 200% đến 700% mức cũ và hiện tại giá hàng hóa qua khỏi mức chuyển động đều lạm phát.
- Đây là quốc sách đối phó việc lạm chi ngân sách quốc gia. Tui e không ăn nhằm gì đâu. Nếu chị nhận đủ thông tin về sự thiếu hụt trầm trọng trong việc trả lương cho cán bộ nhân viên chính phủ hiện nay thì sẽ hiểu cái này còn chưa ăn thua gì hết. Xây tượng đài, bắn pháo hoa, các dự án dang dỡ và và và …
- cây chổi chà, nói gần xa, nói cha nó ra cho lẹ.
- Ngay trữ lượng ngoại tệ cũng hết sức eo hẹp. Nói chung là là
- Tui biểu chú viết thì cứ viết, rồi tôi sẽ lạy tụi nó, tui sẽ khóc, tui sẽ …
Tôi im lặng, đúng là ngu khi nói lý lẻ với chị Năm. Các bạn biết không, nếu người quân tử sẽ phải làm điều cần làm cho dù vào hiểm nguy, thì nói lý lẻ với phụ nữ không khéo lại là việc không nên làm.
Tôi xuống nước nói nhỏ nhẹ:
- Thí dụ bây giờ chị hết tiền hết cả gạo. Chết đói trước mắt mà người nợ chị rất nhiều lại chỉ có 10 ngàn và hủ gạo họ còn. Chị có xiết 10 ngàn hông?
- Chú hỏi hơi bị … dĩ nhiên là xiết.
- Chính phủ cũng vậy! Chẳng những không còn tiền, đang mắc nợ. Vậy phải đòi nợ và xiết nợ!
- Tầm bậy tầm bạ, mồ mả thằng nào, tầm phào mắc nợ, nịnh bợ ruồi bu
- vậy tui hỏi chị, thuế gánh bún riêu không đóng, nó đòi là đòi gì? Nếu không là mắc nợ!
Chị năm đứng yên, từ từ rồi cũng hiểu ra. Tôi bồi thêm phát chí mạng để rút lui.
- Bây giờ công an còn có quyền thổi phạt tiền người đi bộ về luật giao thông, có quyền trưng dùng cả phương tiện cần thiết như xe, như điện thoại và nhiều thứ khác miễn nó hợp lý khi công an đưa ra như mượn bộ quần áo!
- Cái tào lao xịt bộc, ngộ độc ba Tầu, bể bầu con mẹ chửa…
- Chị nghe nhé! Như nếu truy đuổi người chạy nhanh hay truy bắt kẻ mà họ nghi ngờ là tên hiếp rồi giết, giết rồi lại hiếp Tập Cạn Bàu họ mang sắc phục khiến ten chạy trốn sẽ chạy nhanh chạy ẩu lạng lách sẽ gây tai nạn cho nhân dân, hay khiến tên Tập Cạn Bàu trốn mất. Vậy cần hóa trang nên sẽ trưng dụng quần áo dân.
- vậy nó lấy áo quần đàn ông, đàn bà gì cần lo!
- Theo pháp luật, quyền trưng dụng đã có, thì quần áo phụ nữ càng dễ hóa trang khiến tội phạm không nghi ngờ!
- Đàn bà mà bị lột quần áo sao?
- Nếu công an cần! Họ sẽ trưng dụng cả nhà cửa như đứng núp để rình bắt tội phạm hay những kẻ chuyên vi phạm luật giao thông khi không thấy bóng công an. Tất cả chỉ vì mục đích duy nhất đòi nợ! Còn nữa! Đi bộ không đi trên lề cũng bị bắt và phạt tiền dù đoạn đường không có lề hay lề đường chiếm mất.
- Cái gì! Đii bộ mà cũng bị công an phạt nữa sao?
- Phạt chứ! Bây giờ thì hanoi, ít lâu sau sẽ đến saogon. Nhưng hiện nay những đoạn đường không có lề dân phải leo trên nóc nhà, nóc nhà là nơi đất tư, đường lộ là đất công.
Chi Năm ngồi bệt đít xuống ghế thẩn thờ. Chị cơ hồ hiểu là chẳng có hy vọng nào thoát nợ. Tôi lẳng lặng bỏ đi. Không phải tôi không muốn giúp, viết mấy dòng chữ có là gì nhưng có ai làm việc mà không bao giờ có kết quả lại tội cho cái thân chị Năm đày đọa mình, lạy lục xin xỏ và mát biết bao thời gian để rước thêm điều tủi nhục.
Trước cửa nhà một người mà tôi luôn nghĩ đến nhưng không mong gặp, đó là anh Bi giấy. Giữa tôi và anh Bi giấy chưa bao giờ có việc bất hòa và anh, anh từng là hiện thân của sự thánh thiện, một tâm hồn ngỡ như không bao giờ có lấy một vết hằn. Dù tôi đần độn nhưng như bao bè bạn chẳng ai ghét tôi vì đần. Không nói về anh thì thật khó mà hình dung.
Ba anh, người đàn ông của rượu và thói sống phóng đãng, ba anh bỏ mẹ con khi anh chưa qua hết tuổi ấu thơ. Ông lại là người cha khắc nghiệt, anh thường mang những vết bầm do roi đòn thậm chí cả dấu đỏ những ngón tay của cha anh trên má. Thượng đế như bù đắp cho anh, anh chưa hề oán giận hay ghét cha mình ngoài sự sợ hãi và ở nhà anh im như thóc để tránh bị đòn roi khi ông ngà ngà say.
Khi cha anh bỏ đi với vợ khác, mẹ anh sống trong câm lặng, buồn tủi của người đàn bà bị hắt hủi. Vào thời đó, Sai gòn không ai chết đói, cũng khó mấy ai lạnh, bệnh thì có nhà thương thí. Mẹ con anh đã được đùm bọc trong tình láng giềng hoàn toàn đúng nghĩa “bán bà con xa, mua lấy láng giềng gần”. Anh được cả xóm dành cho tình yêu của chú bác cô dì đối với đứa trẻ không may. Điều đó, hiện giờ chắc chỉ là chuyện cổ tích, nhưng Sài gòn của tôi ngày xưa là như thế đó. Chưa kể ở trường và quận bấy giờ luôn chiếu cố người nghèo khó nên anh cũng lớn lên với tất cả sự ngây thơ và không hề biết oán trách hay mặc cảm là gì.
Anh là đứa trẻ mà ai cũng nhìn thấy sự vui nhộn hăng hái. Ở đâu có bạn khắp sân trường đều có tiếng cười của anh, anh nghịch ngợm chọc vui chứ không phá phách. Đi học dù anh không giỏi nhưng luôn là học trò ngoan dù giờ học thỉnh thoảng anh vẫn chọc ghẹo bạn bè chỉ để tất cả cùng cười.
Anh là thế đó, kể cả những nắm khốn cùng của sau ngày giải phóng, đói nghèo và hoàn toàn khái niệm tương lai trong hành trang của đời người anh luôn vui cười, thượng đế như đã ở bên anh và che chỡ nhưng ngài không thể can thiệp được những sai lầm.
Chúng tôi mỗi người mỗi phương, anh trở thành thợ tiện. Giấc mơ lớn nhất đời anh là ráp được chiếc máy tiện, lúc ấy là cả một gia tài. Bao nhiêu năm gặp nhau anh luôn nói về nó, tôi tin chắc hẵn đã trăm lần anh mơ được sở hữu và làm việc với nó.Tôi vẫn còn nhớ ngày anh mời được vài người bạn học cũ còn lại ở Saigon đến nhà anh một bữa nhậu đơn sơ, anh rạng rở nụ cười khi tuyên bố chiếc máy tiện quý giá của riêng anh đã thành hiện thực.
Anh cưới vợ như một định mệnh, trong tiềm thức anh hẵn yêu mẹ bao nhiêu thì càng không theo vết xe đổ tối tăm của cha. Vợ anh được anh trân trọng bao nhiêu thì càng chây lười và nói theo kiểu đàn ông là “không ra gì”. Bao nhiêu lần bạn bè khuyên anh nên chấm dứt cuộc hôn nhân khi chưa quá muộn, anh cứ lưỡng lự và rồi đứa con ra đời.
Anh đã dứt khoác sống với gia đình, nó là điều thiêng liêng. Bạn bè cũng thôi, kể như duyên phận vậy! Để bù đắp cho chính mình, anh tận tụy với gia đình và gia đình anh là đứa con làm trụ cột.
Đứa con đầu lòng thiếu sự dạy dỗ của mẹ, thừa sự nuông chìu của cha nên thiếu hẵn sự khôn ngoan và những đức tính cần có. Cách đây mười năm, con anh cũng bì bỏm lấy được cái bằng cấp ba (bây giờ trả lại tên là bằng tú tài) nhưng không theo nghiệp cầm bút mà theo cha làm thợ. Ai cũng biết thanh thiếu niên luôn bốc đồng và thiếu chín chắn, chính điều đó khiến tuổi trẻ thường là điều kỳ diệu nhưng cũng có những sai lầm đáng tiếc, con anh không biết có tham gia vụ trộm hay không chỉ biết công an đến bắt đưa đi và tuần lễ sau thằng bé qua đời.
Tai họa đã cướp đi của anh không chỉ một đứa con mà là hủy diệt hạnh phúc mà anh trân quý nhất. Trên xác con anh đầy thương tích mà ai cũng biết kẻ gây ra nhưng sẽ không thể chứng minh để mà xét xử.
Anh cơ hồ gục ngã, đau đớn hủy hoại thân xác anh, thù hận làm khô kiệt tâm hồn. Mấy năm sau, anh ly dị người vợ mà anh đã chịu đựng và không thể chịu đựng thêm nữa. Bán nhà của cha mẹ anh chia đôi tài sản và anh mua một miếng đất nhỏ xây tạm làm chỗ ở. Các bạn biết đó! Tôi luôn lúng túng và có phần nào khó thở khi phải đối diện với anh. Anh không còn là thiên thần thánh thiện, anh là nổi đau và lòng thù hận. Cả hai chỉ chấm dứt khi anh từ bỏ cuộc đời.
- Bi giấy! Lâu quá không gặp! hehehe
Những tưởng như mấy năm trước anh sẽ túm lấy vai áo tôi lôi thẳng ra quán cóc nhậu bất kể lúc ấy là giữa trưa chính ngọ. Nhưng anh mĩm cười với tôi và anh mắt anh cũng rạng ngời. Tôi bắt đầu sợ, cái sợ mơ hồ. Nếu bạn bè tôi mà không có nụ cười và ánh mắt đó thì tôi sợ, nhưng với anh thì ngược lại, cái nhếch mép khô khan và ánh mắt u tối, nhìn vào đó là nhìn vào khoảng trời đêm vô tận. Tôi đứng đực ra với cái mặt trì độn như thủa học trò. Anh đập vào vai một cái rõ mạnh.
- Mày làm sao vậy Chí ngu, không mở cửa mời tao vô hay đợi tao đạp sập cửa.
Tôi mở cửa đi vào còn anh lại đi ra đầu hẻm. Chốc sau, trên tay vị rượu trong trong chai nhựa nước khoán và bịch mồi. Anh cười với tôi.
- Tao tới mời mày đến mừng thôi nôi con trai tao!
Ai nói gì thì nói, tôi vui mừng quá độ. Tôi cười toét miệng đến mang tai. Chắc cũng hơn 5 năm không hề gặp anh rồi. Vết thương anh đã lành, vết hằn đen tối hẵn đã mờ.
- Má ơi! Cái thằng quỷ! Chèn ơi, tao vui quá! Chúc mừng mày!
Thì ra ba năm trước một cô gái miền tây trẻ đã trở thành vợ anh. Không hiểu cái lão mắc dịch tuổi ngoài năm mươi khéo tán tỉnh hay duyên phận đẩy đưa mà giờ đây một chú nhóc con đã ra đời ban cho bạn hạnh phúc lớn nhất của đời người. Thay vì anh thường tha về 1 lít rượu thì chỉ một xị rượu đã nói lên có sự thay đổi lớn trong anh. Chúng tôi chuyện vãn và vẫn là quay lại cái thời học trò, những mẫu chuyện cũ như chúng tôi bị thầy phạt hay những trò ngu chúng tôi phạm phải.
- Bi giấy nè! Mày biết chuyện cụ Chu Văn An dâng sớ chém 7 nịnh thần không?
- Ừa! còn nhớ chứ! Còn nhớ cả tổ tiên mình chọn cụ là ông tổ của nghề dạy học.
- Vậy mày biết vì sao tổ tiên ta tôn vinh người là ông tổ nghề dạy học không? Khi không ít người hiền đức khi cáo lão về quê thường dạy học không chỉ mưu sinh mà còn là muốn giữ gìn lễ nghĩa cho cuộc đời, rèn luyện cho thế hệ mai hậu những kiến thức có thể
- Sao biết được! Có thể cụ là cụ đậu trạng nguyên và việc dâng sớ khiến đồng bào mình vô cùng kính phục.
- Chỉ đúng một phần mà thôi! Để tao kể mày nghe một giai thoại về cụ Chu
- Ừa! Nhưng tao ngứa ngày quá! Thêm một xị nữa he!
- Cái đó tao hổng từ chối! Nhưng để tao mua!
Anh Bi giấy đứng dậy và ấn mạnh hai vai tôi xuống. cái anh bạn mắc dịch này sao mà khỏe đến vậy hay tại cái thằng dần Chí ngu như tôi đầu đuôi chỉ cao mét mốt và gầy như cây sậy nên chẳng có mấy hơi. Anh đi ra mua rượu.
Giai thoại cụ Chu: Nói mà người không nghe
Sau khi treo ấn từ quan, cụ Chu chẳng những không theo luật phải đến triều dâng sớ xin từ chức và phải đợi vua đồng ý, cụ để ấn, mão và bộ quan phục (để lại bộ quan phục là ý sẽ chẳng bao giờ trở lại làm quan) nơi dinh đường và lẵng lặng đi về quê.
Vua chẳng nỡ bắt tội thầy mình, cũng không thiếu lòng kính phục một bậc hiền lương nhưng vua tin mình đủ tài trí dùng người. Vua có cho người khéo đến hỏi ý của cụ. Câu duy nhất mà cụ Chu Văn An nói về việc dâng sớ:
- Ta nghiệm ra rằng! Nói mà người không nghe là lỗi của ta!
Tha hồ bá quan bàn luận và chẳng hiểu vua nghĩ gì, chỉ biết các đại thần dâng sớ bắt tội cụ Chu mãi cho đến lần vua gọi riêng họ ra mà nói:
- Đáng lý ta chém hết các ông theo lời thầy ta nhưng nghĩ các ông có tài còn cần cho triều đình. Vì ông ấy đã dứt khoác không về triều nên ta không thể giáng chỉ vời về mà thôi! Nếu còn dèm pha đến người hay làm bất cứ điều gì thương tổn cho người thì chẳng những các ông mà cả toàn gia không khỏi chết. Không dùng được bậc hiền tài ta khó mà nói với tổ tiên hà huống hại người thì muôn dân nguyền rủa, ta và các ông ắt sanh vào địa ngục chẳng biết ngày ra.
Cũng vì vua một lòng tôn kính người nên các quan địa phương cho đến các học làm quan lớn vẫn phải đến lễ người dù bị người hạch tội hay chữi cho tối mặt mà không dám cãi lời. Ai chống chế đều bị người đánh đuổi ra khỏi nhà.
- Hay! Đúng là hay nên người Việt ta thường gọi cụ thánh Chu. Quả là chí lý!
- Nhưng vấn đề nói người không nghe là lỗi của ta vẫn là nghi vấn!
- Ừa ha! Cụ nói phải có ẩn ý hay đạo lý sâu xa!
Sau các học trò có hỏi thầy về việc này. Trầm ngâm rất lâu cụ Chu Văn An mới nói:
- Có 3 hạng người không thể nói, kẻ cố chấp có định kiến tự mãn thì y như kẻ mù, kẻ vì tư lợi tham lam thì y như người mang nặng khó thể trèo non, kẻ trí cạn tâm địa hẹp hòi như tiểu nhân và đàn bà thì như người lười biếng không chịu nhọc.
Còn lại khi nói mà không biết nói là lỗi của người nói.
Một, nếu người không phục dù nói phải họ chẳng nghe, như ăn ở bất nhân mà nói về nhân nghĩa chẳng ai tin. Nếu nói một đường làm một nẽo thì chẳng ai tin. Kẻ không làm gương mà nói kẻ khác làm thì chẳng ai tin.
Hai, tự mình làm gương trước dù đem lời nói phải mà nói với người trong lúc người đang trái ý, người đang tỵ hiềm thù ghét, người đang ở vào thế nguy họ không thể nhận, nói mà thiếu lý lẽ, nói mà dùng từ không cẩn trọng làm người bị tổn thương, họ không tin.
Ba, dù làm gương trước, lý lẽ đầy đủ, dùng từ cẩn trọng thì có khi chỉ một lời, hay đôi ba lần, hay nhiều lần mà gặp người như trẻ con thì có khi còn chưa đủ. Lại phải tùy theo tính cách người, có người cần mềm mỏng kiên trì, có người cần khêu gợi lòng tự trọng và đạo lý.
Nên nếu nói với người mà người không nghe thường là lỗi của người nói.
- Thưa thầy! Có phải vì vậy mà có hình luật để bổ khuyết không ạ!
- Chỉ đúng một phần, thường người sợ hình luật nên đại đa số sẽ theo phép nhưng lại phân biệt hai loại.
* Chỉ biết dùng hình, kẻ dùng hình luật từ gia đình thì tổn thương tình cảm, quốc gia thì người oán. Đây là kẻ ngu dốt cường bạo áp đặt. Trước sau cũng chỉ có thất bại.
* Dùng hình chỉ như khuôn phép, sợi chỉ buộc chân voi mà làm rõ đạo lý. Thường không có hiệu quả ban đầu nhưng như mầm cây lớn chậm. Đến khi rễ bám sâu vào lòng đất, cây cứng cáp vươn thẳng lên trời.
Dân như con trẻ, đạo lý như tình yêu thương, không yêu thương chăm sóc chúng trở thành bất nghĩa, pháp luật như khuôn phép, nếu thiếu khuôn phép chúng trở thành bất nhân.
Anh bạn Bi giấy trầm ngâm, rồi cũng nhận ra thâm ý của tôi khi kể lại giai thoại:
- Ý mày muốn nói về việc thằng con tao bị giết?
Muốn hay không, tôi sẽ đi đến cùng. Anh là bạn tôi, anh yêu quý tôi cũng như tôi yêu quý anh. Nếu hôm nay làm anh tổn thương, thì tôi biết chắc anh vốn là ngọc, dù vỡ cũng là những mảnh ngọc và anh sẽ tha thứ cho tôi để rồi trong lòng anh tôi vẫn là Chí ngu của anh.
- Tao không muốn nói đến việc ai giết thằng bé, mà là nói về việc độc ác đem đến cái chết cho những người bị bắt và bị giết. Thằng bé hay tội phạm không ai có quyền tra tấn và sát hại, chúng ta chịu nổi đau quá khứ để chống cái ác trong hiện tại và chấm dứt nó ở tương lai. Nhưng đời người luôn có kẻ bất nhân tàn ác. Dù hôm nay kẻ bất nhân tàn ác đã được pháp luật dung túng và tin dùng. Thời nào ở đâu cũng đều có tội ác. Dù chúng có bị trừng phạt hay thoát vòng thiên lý tao không đề cập ở hôm nay. Tùy mày nhìn nhận, đi mà quay mặt nhìn sau lưng chỉ để vấp ngã mà không thấy đường, ném đá vào quá khứ chẳng khác kẻ điên, thương con thì tốt còn thù hằn oán hận chỉ tự hao tổn tâm thần riêng mình. Chúng ta chống cái ác không thù hận con người. Người hiểu biết thì sống hiện tại để biết về tương lai.
- Mày có còn là Chí ngu nữa đâu!
- Bi giấy! tao mãi mãi là Chí ngu như ngày nào. Riêng việc của mày đã là gánh nặng trên đời tao, tao ngu nhưng yêu quý mày nên tao không sao dứt ra được, tao ngu như bao năm tao luôn nghĩ ngợi và chỉ xem xét đến đây để nói với mày!
- Tao xin lỗi, bỏ qua nhe! Tao hiểu rồi và muốn nghe mày nói hết.
- Khi xưa mày cưng chìu con mày, thấy lỗi thấy sai mày đã không phân biệt. Có cái sai phải được chấp nhận tùy theo tuổi và hoàn cảnh nhưng đến tuổi nào phải ngăn hẵn. Nhưng có những cái sai phải nghiêm khắc ngăn chận. Không phân biệt xem xét thì lỗi ở người dạy. Chưa nói tâm lý cha mẹ mù quáng, chỉ thấy con mình tốt, con mình khờ mà lắm khi không biết con mình xấu hay ngu dại mà làm việc ác.
- Mày muốn nói!
- Không! Tao tin con mày là đứa trẻ tốt. Nhưng tai nạn là một phần, lỗi của mày một phần. cái chính là từ quá khứ để học được, hiểu được và làm sao cho phải ở hiện tại và tương lai.
- Vậy tao dạy con tao làm sao ở thời buổi này!
- Mày vẫn dạy con mày điều phải nhưng phải dạy nó biết im lặng, biết nhường bước, tránh xa hành động phản ứng cương cường.
- Cúi đầu, chịu ngu chịu dốt!
- không! Như cụ Ngô Thì Nhậm được vua Quang Trung sai đi trấn nhậm thành Thăng Long, trước quân Mãn thanh rất đông chẳng những không đánh giặc, mà còn bỏ thành lui về Tâm Điệp. Theo lý đáng chém vậy mà vua Quang Trung khen ngợi và tài trí của ông đã được chứng minh bao lần cùng vua Quang Trung. Cái chí bất khuất của Ngô Thì Nhiệm khi đối mặt với Đặng Tràn Thường thì đã rõ.
Vậy im lặng chỉ như không đánh mà giữ thành, lui quân không phải là cam chịu. Hành động bề ngoài giống nhau như của chồn cáo với con mảnh sư, nhưng chồn cáo thì hèn mà mảnh sư thì không.
Tao nghĩ mày có 2 điều cần chú ý. Thứ nhất, chúng ta chỉ biết yêu con nhưng lại chưa sẵn sàng làm cha, vì chúng ta chưa biết dạy con thế nào là đúng, nhưng cố mà tâm tư, sẽ tìm ra cách dạy sao cho tốt nhất với khả năng hạn hẹp của mình. Thứ hai, đã thấy cái nguy cho con thì phòng tránh, phòng tránh tốt nhất là con mình hiểu, con mình có cả nề nếp chứ tai nạn ngoài đời thật khó đề phòng hết được.
- Ừ! Tao không dè thằng Chí ngu bạn tao đã vì tao mà suy nghĩ thật thấu đáo.
- Bi giấy nè! Tao không có chút trí óc nào giúp mày, cái duy nhất tao có là tấm lòng. Hãy nhớ tự làm gương, hãy nhớ dạy lý lẽ mà phải đặt con vào khuôn phép nề nếp. À tao chưa hỏi vợ mày chắc đẹp lắm đây!
- Tao không biết! Nhưng vợ tao đẹp trong mắt tao và cô ấy đẹp mãi mãi. Tao có nghe người ta nói gái miền tây 3 N mày nghĩ sao?
- Tao có biết tụi ngoài bắc, thứ dung tục nói gái miền tây ngon, ngoan, ngu. Tao chỉ biết nếu vợ yêu chồng lo cho con thì ăn ngay nói thẳng vẫn hơn vạn lần khôn khéo mà có cân đông đo đếm.
“http://tinvn.biz/di-xe-may-2-000km-mong-gap-ban-gai-chang-trai-bi-tu-choi.html”
“https://www.facebook.com/shockingnewsvn/videos/1264518513575454/?hc_location=ufi”
Chúng tôi lại uống rượu nhâm nhi, tôi mừng là bạn tôi không giận khi khơi lại vết thương lòng. Lắm khi cần mở lại miệng vết thương ben ngoài lành mà bên trong nó còn mưng mủ. Nhưng tôi biết dù khôn ngoan thế nào thì người cha lắm khi bất lực, vì con không đủ khôn ngoan. Nhưng thâm tâm tôi tin, ngày nào đó anh sẽ lại là lão thiên thần thánh thiện. Chẳng phải đó sao, giờ anh đã có người vợ mà anh hết lòng yêu quý, anh có một thiên thần nó sẽ che chỡ cho trái tim anh.
Trời đã tối, anh Bi giấy đã về nhà. Tôi lại tiếp tục thứ nghiệp chướng của đời mình. Tôi suy tư về biện pháp tận thu của chính phủ đối với dân khi ngân sách cạn kiệt, khi nợ nần chồng chất đến mức như hòn đá nặng vài tấn đè lên lưng con trâu. Cái giá của bao năm tham nhũng bòn rút của các quan. Tôi lại thấy bực bội khi công an giao thông vốn chuyên làm đủ cách để móc túi dân và khá nổi tiếng về hành hung nay lại được trang bị cả súng và quyền hạn chận xét vô lý bất chấp quyền đi lại, quyền an toàn và cả tài sản.
Tôi tự hỏi, nếu công an trưng dụng điện thoại của tôi thì sao! Có lẽ chỉ có một lối hành xử duy nhất “không” cho dù họ viện dẫn lý do điện thoại hết pin, điện thoại hết tiền, điện thoại không có hay hư hỏng. Với công an, đáng tiếc tôi sẽ ương bướng như một con lừa mất! Cứ cái đà tận thu đến tận cùng xương máu dân kiểu này rồi sẽ đi về đâu!
 



Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

Bi sử tân biên (2)

(từ sau cuộc khởi nghĩa bà Trưng bà Triệu đến đại thắng Bạch Đằng Giang của Ngô Quyền. Chấm dứt hơn 1050 năm nô lệ)


Hai nghìn thu trước theo dòng
Vua Trưng Trắc xua áng mây đen, đuổi chó mạ nơi ải bắc,
Triệu Thị Trinh đạp con sóng dữ, chém cá kình ở biển đông,
Giao Chỉ muôn đời hồn thiêng bất khuất.
Cửu Chân ngàn thửo chí khí quật cường.
Thế mà
Có phải chăng giáo dài gươm ngắn
Hay do bởi gông nặng cùm dày
Lưng chẳng cong hình luật lưu đày
Đầu không cúi pháp trường xử trảm
Hay vì áo cơm nhọc nhằn nên mù khuất tất
Hay vì danh phận vất vã mà điếc oan khiên
Hay vì tư điền, nên làm dân mất gốc
Hay vì thê tử, mà uống nước quên nguồn
Hay vì bổng lộc, nhẫn tâm, phường bán nước
Hay vì hư danh, vô phước, lủ buôn nòi
Tự nhận man di mà không dòng giống
Tự nhận mọi rợ mà chẳng tổ tiên
Tự gạt hòa bình mà quên quốc hận
Tự cho thống nhất mà bỏ gia thù
Sao chẳng biết hổ dữ gặp trâu đàn còn chạy
Sao không hay cáo già bị chim chóc phải lui
Nhân luân lấy chí nhân mà thay cường bạo (*)
Thiên đạo đem đại nghĩa để thắng hung tàn (*)
Mai Hắc Đế thù giặc khởi nghĩa hưng binh. Quang Sở Quách kinh tâm mất ngủ.
Bố Cái Đại Vương yêu dân dốc lòng phục quốc. Cao Chính Bình hoảng sợ lìa đời.
Bia sử vinh danh trang hào kiệt.
Miếu đền tôn kính bậc hùng anh.
Dù thế cô, lòng tử sĩ quật cường.
Sợ hiểm địa, chí muôn dân bạc nhược.
Việc lớn không thành, hương nguyền xã tắc, lòng vẫn ngậm ngùi
Đường dài chẳng hết, cổ sự sơn hà, hồn còn phản phất
Khi đại Đường thúc thủ.
Khúc thừa Dụ lên ngai.
Tuy thuần phục bên ngoài.
Trong dụng tâm phục quốc
Ba đời chưa bén gốc
Khúc Thừa Mỹ bại binh
Dương Diên Nghệ bất bình
Đuổi dài Lý Khắc Chính
Ngôi cao trời đoản mệnh
Kiều Công Tiện cướp ngôi
Quyền lợi bả tanh hôi
Ngô Quyền trừ phản tặc
Bão giông từ phương bắc
Hán chủ cử hùng binh.
Cờ hồng chật đất, người ngựa dập dồn, hung hăng tiến bước.
Chiêng trống dậy trời, giáo gươm tua tủa, nhung nhúc vào nam.
Ruộng vườn dẩm nát, nhà cháy từng hàng, tung hoành ngạo nghễ, sóng vỡ đá trơ.
Sông núi ngả nghiêng, tro dồn mấy lớp, ngang dọc thênh thang, trăng tan đầm lạnh.
Đồng bào qua cơn mộng mị, lòng nao nao nhắc nhau: liều chết nối chí ông cha.
Dân tộc thôi giấc mơ màng, lòng thắp thỏm bên nhau: xả thân vì đời con cháu.
Cụ già lụm cụm nhóm bếp khuya, thân gầy nhợt nhạt.
Trẻ thơ lấm lem ôm chân mẹ, mắt sáng long lanh
Cỏ lá quê hương mặt trời không ngủ
Búa rìu trăm chốn tinh tú chẳng yên
Thân trai kéo gỗ vai trần
Phận gái nắm cơm tóc cuốn
Tên ngắn thay giáo dài
Tre già thay gươm bén
Thế rồi: hoảng loạn đau thương, lửa khói bốc cao che lấp cả bầu trời…
Cuộc chiến điên cuồng tuồng khốc liệt
Thánh nhân kinh sợ cảnh điêu tàn.
Hoằng Tháo tự kiêu mất đầu Nam hán.
Ngô Quyền thao lược nhú cọc Bạch đằng.
Hán chủ căm hận về Phiên Ngung, tuyên dương công trạng tướng sĩ hy sinh. Lễ tạ đất trời, thảo phạt Nam man đại thắng.
Ngô Vương hân hoan đến Cổ Loa, bố cáo giang sơn cháu con gìn giữ. Chung lưng dân nước, dựng xây Âu lạc thịnh cường.
Chấp bút sử xanh, non sông vĩnh cửu.
Định khuôn cương kỷ, dân tộc trường tồn.
Từ đây kết thúc ngàn năm kiếp đời nô lệ.
Từ đây khởi đầu vạn thửo khát vọng tự do.
Đất Việt xưa đã về tay cố chủ
Dân Nam cũ được sống kiếp con người.
Dạy rằng:
Hèn với giặc, dối trá sử xanh, mị dân ái quốc, đất nước diệt vong
Ác với dân, uế nhơ tôn miếu, tuyệt gốc vong gia, quê hương suy bại.
Bạch đằng giang xưa cũ
Biển tràn gió lộng cánh buồm căng
Hào khí hồn thiêng sóng bạch Đằng
Tắc nghẽn xác thù ngăn mấy khúc
Đứt lìa thây giặc chất bao tầng
Mở mang sông núi người khai phá
Quét sạch đất trời lưới bủa giăng
Xã tắc Ngô Quyền nào riêng giữ
Đinh Lê Lý dưới một vầng trăng
Nhìn tận mặt:
Dân có giàu là tận trung báo quốc
Dân đói nghèo là bất nghĩa vong gia.
Bạo chúa lấp vùi nguồn dân chủ
Quan tham nhổ bật gốc nhân quyền
_ _ _ _ _
(*) Trích Bình Ngô Đại cáo của cụ Nguyễn Trãi .

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

Bi sử tân biên (1)

(thời lập quốc theo huyền sử và thời hơn ngàn năm nô lệ)


Theo sông suối nước vốn từ nguồn

Hợp trời đất cây không lìa cội

Như Đại Việt trời nam một cõi

Muôn đời xuân dòng dõi Lạc Long

Ngàn năm nước chảy về đông

Trang sử máu một lòng gìn giữ

Từ buổi sơ khai, năm ngàn năm tìm cội

Suốt thời huyền sử, muôn vạn dặm về nam

Dân Văn Lang hay đoàn người việt cổ

Nước Xích Quỷ hay hương cố tiên rồng

Sông giang tử thắt lòng

Sương mù quá vãng, dã thú gầm gào, đồng khô lúa oằn xơ xác

Trăng cũ di ngôn, tiền nhân gồng gánh, rừng hoang chân bước lạc loài

Thân già vùi ngoài sườn núi. Gay gắt ánh mặt trời.

Xác trẻ chìm đáy dòng sông. Xót xa lòng mẫu tử

Giáo mác theo chân đoàn viễn xứ

Cung tên mất dấu chiếc thuyền nan

Dựng quê hương từ ải Nam Quan

Xuôi dân nước đến dòng Bến Hải

Dưa hấu chí trai An Tiêm đỏ lòng say trái

Bánh chưng trung hiếu Tiết Liêu xanh lá thảo lòng

Thế mà quá ngàn năm:

Hán vũ Đế, thông dâm Cù Thị.

Triệu Minh Vương, tiếp ấn Lữ Gia.

Gươm Tô Định, giấc mộng Nam Kha

Trống Trưng Vương, tre già Phù Đổng

Hận lòng ngập biển sóng!

Oán khí vọng trời xanh!

Đau lòng thay!

Mỗi gốc tre, mấy lớp phơi xương.

Từng tất đất, bấy ngần vùi xác.

Dọc nam bắc vạc dầu máy chém

Suốt đông tây cá chậu chim lồng

Miệt mài gây tội ác lấp vầng hồng

Dãy dụa chết oán cừu vùi đáy vực

Chôn sống muôn dân, khăn tang khắp nước

Cướp thu lúa gạo, chết đói triệu người

Theo Khổng Mạnh, mà hủy hoại nhân luân

Học Lão Trang, lại phá tan thiên lý

Bọn cướp nước, hô hào gươm chính khí

Lũ buôn nòi, khoác lác chí hùng anh

Giờ sỏi đá cỏ cây còn tanh tưởi

Nay núi rừng sông suối vẫn nhuốc nhơ

Trẻ thơ khóc mẹ, ông chôn cháu, chốn chốn khăn tang

Vợ góa ôm chồng, chị lấp em, nơi nơi gò mả

Cướp thu cả bạc vàng châu báu, chẳng đủ túi tham.

Uống máu tươi con đỏ dân đen, chưa vừa cơn khát.

Chém bé thơ, cưỡng phụ nữ, quân binh quang quác: Chiến tích lẫy lừng

Phá vườn ruộng, đốt núi rừng, cờ xí phất phơ: Uy danh hiển hách.

Thời hỗn mang, mạnh được yếu thua, một bầy dã thú. Đạo đức không tưởng Thuấn Nghiêu

Người mê muội, thắng vua thua giặc, một lủ súc sinh. Hùng tài hoang đường Hán Sở.

Giữa cùm gông, nước mất, bảo ban nguồn cội.

Trong chiến lửa, nhà tan, dạy dỗ sử xanh.

Quê hương là nhà, tổ tiên khai lập!

Nòi giống là sử, con cháu lưu truyền!

Đọc cổ sử vừa mừng vừa giận:

Phù Đổng Thiên Vương, thương dân nước xông pha trận mạc

Mỵ Châu Trọng Thủy, vì tình riêng đổ nát cơ đồ.

Lý nam đế cháu rồng tỉnh giấc

Dạ Trach Vương con Lạc chuyển mình

Kẻ lao dịch, cung tên không từng bắn. Dùng mác dao, xả thân giục giã chiến trường

Người nông phu, gươm giáo chưa từng cầm. Nắm bừa cuốc, tuông máu tràn lan trang sử

Dẫu mù chữ, thì thầm nơi chợ vắng.

Vẫn sáng lòng, sang sảng chốn đầm sâu.